Chương 2912: Một bước ngoặt [11]


...

Sư Niệm tránh qua một bên, kiểu gì cũng không chịu mở miệng ra.

Mới đầu Chó Vàng còn nhẫn nại đút cho cô, nhưng một lúc sau liền cầm cả hộp vứt vào mặt cô.

Đau, đau đến tê dại.

“Con mẹ nó tao nể mặt mày rồi thì cũng đừng có không biết điều, ăn ngay cho tao, ăn ngay.” Chó Vàng nói rồi lạnh lùng bóp vào hai má đã sưng húp của Sư Niệm, nhặt bánh quế hoa dưới đất lên nhét vào miệng cô.

“Ư, bỏ tao ra...” Sư Niệm vẫn nghiêng đầu tránh đi, tiếc là như vậy sẽ khiến hai má của cô lại càng đau hơn.

“Sao tao nói chuyện tử tế với mày, mày lại không chịu nghe thế hả? Ăn ngay cho tao...” Chó Vàng nhồi nhét bánh vào miệng Sư Niệm như phát điên.

Sư Niệm gắng sức vùng vẫy, nhưng miệng lại bị gã nhồi cho rách ra, ngay cả mặt cũng đau đến biến dạng.

Miệng của Sư Niệm bị rách một vết nhỏ, máu liền từ từ chảy ra.

Lúc này cảm xúc của Chó Vàng bỗng như bị khống chế. Gã nhẹ tay hơn, sau đó từ từ moi bánh trong miệng cô ra, “Nói đi, tại sao mày lại không nghe lời thế hả? Không nghe lời sẽ bị đánh, đây là quy tắc.”

Cả người Sư Niệm bỗng run lên bần bật, như một cái cây nhỏ bị lay trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy lìa.

Tên này... bị tâm thần phân liệt.

Sư Niệm không dám nói chuyện, chỉ trừng to mắt nhìn gã.

“Trông tao xấu lắm à?” Chó Vàng bỗng nói.

Sư Niệm nhìn gã, không dám lên tiếng, chỉ sợ sẽ chọc vào cơn điên của gã.

Cô đã chịu đựng đủ cơn đau ban nãy rồi.

Cho nên cô giữ im lặng, hơn nữa có vẻ như tên này cũng không yêu cầu cô phải lên tiếng, cái gã cần chỉ là một người lắng nghe gã mà thôi.

“Vì trông tao giống chó cho nên không ai đặt tên cho tao. Ngay cả bố mẹ tao cũng không cần tao, họ gọi tao là Chó Vàng. Vì tao là người Trung Quốc, tao là người da vàng, ở cái nơi như đất Mỹ, bọn chúng liền gọi tao là Chó Vàng.” Chó Vàng nói rồi lại ngồi xuống cạnh Sư Niệm, “Tao đánh nhau, được người ta nhìn trúng đưa đến chỗ đại ca làm đồ chơi, để tao đánh nhau với chó với sư tử, chỉ để bọn chúng cười đùa một chút.”

Sư Niệm: “...”

Quả nhiên, cái gã cần chỉ là một người để giải sầu. Bao năm qua, Sư Niệm cũng được xem như đã biết được muôn vẻ cuộc đời. Cô từng thấy những chuyện đáng thương, thấy những chuyện đáng buồn. Cô thấy thương nhưng không thể thừa nhận nó được, đức tính là thứ mà mỗi người phải tự mình giữ gìn lấy.

“Không có ai sinh ra đã là người xấu cả, chẳng qua đều là bị bắt ép thôi. Sau này, tao bắt đầu giết người, bắt đầu cướp bóc, mày không hiểu được cái thú vui đó đâu, mày sẽ không hiểu được đâu.” Chó Vàng giống như lâu lắm không được nói chuyện rồi. Những câu này gã như nói cho Sư Niệm nghe, lại giống như đang nói với chính mình.

Sư Niệm khẽ nhúc nhích, nhìn gã đàn ông vẫn đang cúi đầu nói chuyện kia.

Khóe miệng cô vẫn đau nhức, nhưng cô lại từ từ hé miệng ra: “Mày không xấu.”

Chó Vàng cười ha hả: “Nhưng ba năm trước, tao bị ba mày nhắm vào. Hắn đuổi bắt tao ròng rã cả năm trời như một con chó điên, nhốt tao một năm. Một năm này chính là quãng thời gian đau khổ nhất của tao, vì tao không thể giết người, không thể giết người được.” Chó Vàng nói xong bỗng đưa tay lên bóp cổ Sư Niệm, “Nhìn đi, chỉ cần tao bóp mạnh chút thôi là mày sẽ chết ngay.”

Cổ Sư Niệm bị gã hung hăng bóp chặt. Cô ngẩng lên nhìn thấy ánh sáng đỏ chiếu trên nóc nhà, cơ thể như được tiếp thêm sức mạnh, cô nhìn Chó Vàng, “Mày chỉ đang muốn bù đắp vào sự không cam lòng khi bị vứt bỏ, không cam lòng khi bị đối xử tệ bạc bằng khoái cảm của việc giết chóc mà thôi.”

Sư Niệm nói, thấy ánh sáng đỏ biến mất, cô nghĩ chắc là ba cô đã tới rồi.

Chó Vàng từ từ buông tay ra, sau đó xé rách áo của mình.

“Mày làm gì đấy?” Sư Niệm theo phản xạ dịch lùi lại phía sau, nhưng cô lại không thể nhúc nhích một chút nào.

...