...
Sở Lạc Nhất thầm cảm thấy vui sướng. Ban nãy chính anh nói để cô ở lại đây nhé, cho nên lúc này Sở Lạc Nhất rất muốn biết, “Anh đẹp trai, có thấy như tự tát vào mặt mình không?”
Cố Tỉ Thành quay đầu nhìn vợ mình bằng ánh mắt “em trật tự đi”, sau đó lại nhìn về phía Lục Nam Phong, “Đừng nghĩ quá nhiều, cậu cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong bệnh viện đi, cô ấy sẽ về quân doanh nghỉ ngơi, không liên quan gì tới cậu đâu.”
Lục Nam Phong nhìn Sở Lạc Nhất, chậc chậc vài tiếng, “Nhìn đi, cậu ta không quan tâm sức khỏe của cô chút nào đâu. Cô thành ra thế này rồi mà cậu ta còn bảo cô về, đúng là chẳng quan tâm cô chút nào cả.”
Sở Lạc Nhất chớp mắt, nhìn Lục Nam Phong với vẻ vô tội, “Tôi không giống ai đó, bị con hổ tợp cho một phát, tại sao phải ở lại bệnh viện nghỉ ngơi nhỉ. Tất nhiên vì muốn ở bên cạnh anh đẹp trai nhà tôi rồi.”
Sở Lạc Nhất là ai chứ, cô không phải dạng vừa đâu.
Trời to, đất cũng to, nhiệm vụ bảo vệ anh đẹp trai nhà mình vẫn to nhất.
Cho nên, lúc này Lục Nam Phong hoàn toàn cứng họng.
Tâm trạng Cố Tỉ Thành vô cùng vui vẻ. Anh đưa tay ôm lấy Sở Lạc Nhất, thản nhiên nói, “Trông có vẻ không chết được, chúng ta đi thôi.” Cố Tỉ Thành nói rồi dẫn Sở Lạc Nhất đi thẳng.
Lục Nam Phong nhìn theo bóng lưng họ rời đi, có cảm giác bất lực. Người đàn ông này tính cách xấu xa, quả nhiên tìm được một cô vợ còn xấu xa hơn. Hai người này đúng là một đôi trời sinh.
“Này...” Khi Cố Tỉ Thành ra đến cửa, Lục Nam Phong đột nhiên gọi to, thấy Cố Tỉ Thành quay đầu lại mới nói, “Còn một chuyện nữa mà tôi quên nói cho cậu biết, một ngày trước khi diễn tập chính thức bắt đầu, khi quân của bên chúng tôi đi thám thính tình hình đã phát hiện một số dấu chân, chỗ đó vợ cậu biết đấy, chắc cậu cũng biết, có thời gian thì qua xem thử đi.”
Cố Tỉ Thành nghe lời Lục Nam Phong nói, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, anh nghĩ ngợi rồi nói, “Tôi biết rồi, nhưng với hành động xứng tầm cầm thú của cậu, kết quả bây giờ chính là quả báo dành cho cậu đấy.”
“Cút đi, nghe cậu nói chuyện phiền cả lòng.” Lục Nam Phong cầm hoa quả trên bàn ném tới chỗ Cố Tỉ Thành.
Cố Tỉ Thành bật cười chế giễu, đưa vợ mình phắn thẳng.
Hai người ra khỏi bệnh viện, Châu Thiên Thiên vẫn còn chờ ở cửa.
Lúc này đang là lúc mặt trời lên đến đỉnh, tuy rằng không nóng bức như mùa hè, nhưng vẫn có ánh sáng chói mắt.
Sở Lạc Nhất ôm cánh tay Cố Tỉ Thành đi ra. Khi nhìn thấy Châu Thiên Thiên, cô đổi sắc mặt. Chỉ cần người phụ nữ này xuất hiện sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp, cho nên Sở Lạc Nhất đôi lúc vô cùng ghét bỏ cô ta.
Châu Thiên Thiên thấy họ bước ra, cô ta vội vàng bước tới nhưng tự động làm lơ Sở Lạc Nhất.
Cố Tỉ Thành vỗ vỗ vai Sở Lạc Nhất, bảo cô lên xe đợi anh.
Sở Lạc Nhất gật đầu, nhận lấy chìa khóa mà Cố Tỉ Thành đưa cho, đi về phía chiếc xe.
Châu Thiên Thiên hiếm hoi có được lúc thu lại vẻ cạo ngạo của mình. Cô ta đứng bên cạnh Cố Tỉ Thành với vẻ ấm ức, “Tỉ Thành, lúc đó mình thật sự quá sợ. Sở Lạc Nhất hung dữ như thế, mình thật sự không hiểu cô ấy bảo mình làm gì.”
Cố Tỉ Thành nheo mắt nhìn Châu Thiên Thiên, nghe hết lời cô ta nói mới hỏi lại, “Châu Thiên Thiên, lúc đó cô còn cần người ta ra lệnh cho cô phải làm gì à? Cô ấy mười tám, nhỏ hơn cô hẳn tám tuổi, cô còn cần một đứa trẻ nhỏ hơn cô tám tuổi dịu dàng nhắc nhở cô phải làm gì vào lúc nguy cấp à?”
Châu Thiên Thiên nghẹn họng vì câu nói thẳng thừng của Cố Tỉ Thành, hai mắt cô ta bắt đầu đỏ lên.
“Tỉ Thành, mình thật sự...” Châu Thiên Thiên vội vàng giải thích.
“Cô không cần giải thích gì với tôi, Châu Thiên Thiên, cô cũng không cần phải so bì bản thân với Nhất Nhất đâu, bởi vì... cô không xứng.” Cố Tỉ Thành nói rồi lướt qua người cô ta đi thẳng.
...