...
Kiều Nhã Nguyễn khựng lại, cả người bị anh ôm chặt đến mức phát đau.
Cô không biết một quyết định của mình lại khiến anh vui đến vậy. Nhiều năm rồi, chung quy cô cũng nợ người đàn ông này không ít.
Anh vẫn lặng lẽ ở bên cạnh cô. Cả năm trời gặp nhau chẳng được mấy lần, cô lại luôn cãi nhau với anh vì áp lực, nhưng cuối cùng, người nhận thua vẫn luôn là anh.
Càng nghĩ như vậy, Kiều Nhã Nguyễn lại càng cảm thấy có lỗi với anh hơn.
Hoặc có lẽ mới đầu vì mẹ cô gọi điện cứ nói mãi tới chuyện đứa nhỏ, nhưng hiện tại, giây phút này đây Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, cô cam tâm tình nguyện sinh cho anh một đứa con.
Một đứa con thuộc về cô và anh.
“Bà xã à, cảm ơn em, thật sự rất cảm ơn em.” Phong Phong cảm động nói.
Kiều Nhã Nguyễn được anh ôm lấy, cô cũng vòng tay ôm lấy lưng anh. “Em biết tính tình em không tốt, lúc nào cũng nổi giận với anh, anh có từng ghét em không?”
Giọng Kiều Nhã Nguyễn không lớn, thậm chí còn hơi không xác định.
Phụ nữ thích anh nhiều như vậy, ai cũng dịu dàng, nhưng cô thì sao, lúc nào cũng hung bạo cáu giận.
Phong Phong bật cười thành tiếng. Anh thả cô ra rồi mới cúi nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Nếu anh ghét em thật thì anh đã rời xa em lâu rồi, hơn nữa em không nổi giận với anh còn có thể nổi giận với ai nữa?”
Kiều Nhã Nguyễn khẽ động lòng, cảm giác hơi xót xa, sau đó cô lại nhảy lên người Phong Phong: “Ông xã, bên ngoài toàn yêu ma quỷ quái thôi, anh không được rung động đâu đấy.”
Phong Phong ôm cô quay người về phòng ngủ: “Anh không thích yêu ma quỷ quái đâu, anh chỉ thích một cô gái xinh đẹp kiều diễm có phong cách khác lạ như em thôi.”
Kiều Nhã Nguyễn vùi đầu vào vai anh, “Sau đợt diễn tập quân sự lần này, em sẽ được điều tới làm bác sĩ ở bệnh viện quân Y. Em nghĩ rồi, quốc gia có thể không cần một quân y như em, nhưng anh lại cần em.” Kiều Nhã Nguyễn nghiêm túc nói.
Bước chân của Phong Phong khựng lại. Anh nhìn Kiều Nhã Nguyễn bằng ánh mắt sâu lắng, “Giờ như thế này cũng tốt mà, em không cần thiết phải làm như vậy đâu.”
Kiều Nhã Nguyễn nghe tới đây liền hôn chóc một cái lên môi anh, sau đó mới nói: “Được thôi, nếu như anh từ chối vậy thì em...”
“Này này này, ai từ chối chứ.” Phong Phong đè cô xuống giường, lại trao cô một nụ hôn mãnh liệt.
“Xì, chiếm được lợi rồi lại đắc ý.” Kiều Nhã Nguyễn nói, ôm lấy cổ anh lật người xuống, đè lên người anh, khẽ thì thầm vào tai anh: “Hôm nay em ở trên.”
Phong Phong: “...”
Cả người anh bỗng căng cứng, Phong Phong nheo mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp trên người mình, suýt nữa không nhịn được mà ăn sống cô luôn.
***
Thấm Tâm Viên.
Bánh Bao Rau rất muộn rồi vẫn chưa ngủ được, lúc đi xuống nhà liền thấy Sở Vi đang đọc sách trong phòng khách nên cậu liền đi tới.
“Cậu Hai.” Sở Vi thấy người tiến lại vội đứng lên nói.
“Sao cậu vẫn chưa ngủ thế?” Bánh Bao Rau cúi nhìn sách Sở Vi đặt trên bàn, là giáo trình lớp một, kỳ nghỉ này, Sở Ninh Dực đã mời gia sư tới nhà dạy học cho Sở Vi vì muốn để sau khai giảng Sở Vi sẽ đi học cùng với Bánh Bao Rau.
Điều đó cũng có nghĩa là Sở Vi sẽ thành cái bóng của Bánh Bao Rau.
“Tôi đang thử xem có thể hiểu được mấy cái mà trước đó thầy giảng không.” Sở Vi vẫn nghiêm trang nói.
Bánh Bao Rau có ấn tượng rất tốt với Sở Vi, vì Sở Vi có thể chơi cùng với nhóc, quan trọng là, Sở Vi sẽ không nói dối.
“Cậu có biết chơi sudoku không? Tôi cũng không ngủ được, chúng ta đấu thử xem.” Bánh Bao Rau mắt sáng long lanh nói.
Sở Vi lắc đầu, cậu chưa nghe thấy cái đấy bao giờ cả, “Cậu Hai có thể nói cho tôi biết quy tắc được không.”
Thế là một đêm này, hai cậu bé mỗi đứa ôm một cái điện thoại đấu với nhau tới tận khi trời sáng.
...