...
Trái tim nhỏ bé của Thủy An Lạc không kiềm chế được mà run lên.
Vậy ra bây giờ Sở tổng đeo nó vào là đế chứng minh rằng đối với anh cô là duy nhất sao?
Vì dù sao thì hình như người đàn ông này cũng không thích đeo nhẫn cho lắm.
Sở Ninh Dực tiếp nhận sự nịnh hót của con trai mình, tất nhiên cũng thấy cả khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên của Thủy An Lạc, thậm chí còn nhìn được cả khóe miệng cười trộm kia.
Đôi chân thon dài của Sở Ninh Dực bước lên hai bước rồi ôm lấy ai kia vào lòng, sau đó anh nói: “Sao tự dưng mặt em lại đỏ thế?”
Anh biết rõ rồi còn hỏi.
Thủy An Lạc run lên. Cô quyết định không nghĩ đến mấy hình ảnh kiều diễm đang bay lởn vởn trong đầu cô nữa.
Chỉ là một cái nhẫn thôi mà, cô nghĩ đi đâu vậy chứ?
Quả nhiên gặp phải anh Sở là cô điên luôn rồi.
“Ai, ai thèm đỏ mặt!” Thủy An Lạc vừa nói vừa muốn gạt tay anh ra.
Nhưng mà ngay khi cô cầm lấy tay của Sở Ninh Dực thì anh lại trở tay nắm ngược lại bàn tay của cô, chiếc nhẫn cưới xuất hiện trước mắt cô lại càng rõ ràng hơn.
Thình thịch... thình thịch...
Nhịp tim của Thủy An Lạc lại càng đập rộn ràng hơn.
“Cái tay này, anh còn chưa rửa đâu.” Sở Ninh Dực thì thầm nói bên tai cô.
Một giây kế tiếp, bên tai Thủy An Lạc đột nhiên vang lên tiếng cười khanh khách của Tiểu bảo Bối.
Thủy An Lạc: “...”
Vậy ra cái tay mà cô đang nhìn ở ngay trước mặt mình đây chính là cái tay mà con trai thả bom thối vào sao.
Thẹn thùng gì đó, cảm động gì đó, tim đập thình thịch gì đó lập tức đều dừng lại hết.
Má nó...
Chắc chắn là anh Sở cố ý.
Thủy An Lạc gạt phắt tay của anh ra rồi nhìn anh với ánh mắt chán ghét: “Bệnh sạch sẽ của anh đâu rồi hả anh Sở?”
Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn Thủy An Lạc đã thoát ra được.
Làm sao anh có thể không rửa tay được cơ chứ, chẳng qua anh muốn nói vậy để trêu cô một chút thôi.
Sau khi Thủy An Lạc phản ứng lại mới nhận ra là mình lại bị lừa rồi, Sở tổng thật đáng giận, càng ngày càng thích lấy việc trêu chọc cô làm vui.
Thủy An Lạc xoay người xuống lầu, Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối đi theo phía sau.
“Anh không phải đi làm à?” Thủy An Lạc hỏi.
“Nhiều việc quá nên về.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa lướt qua người Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc lập tức dừng bước, khóe miệng giật giật nhìn ai kia, nhiều việc quá nên về?
Về?
Đáng ra phải ở lại công ty tăng ca mới đúng chứ hả?
“Nhiều việc quá, dù sao làm đến lúc tan làm cũng không hết được cho nên tan sớm luôn.” Sở Ninh Dực hờ hững trả lời.
Nói... thật có đạo lý!
“Giờ đã sang xuân rồi, tuần tới em sẽ chính thức đi làm đấy.” Thủy An Lạc đi xuống lầu, vừa nằm bò lên người Sở Ninh Dực vừa nói.
“Ừ, giấc ngủ đông của em nên kết thúc được rồi.” Sở Ninh Dực quay đầu lại rồi mổ chóc một cái lên môi cô.
Thủy An Lạc nằm bò lên trên lưng ghế sofa. Cô trừng mắt lườm Sở tổng một cái, anh mới ngủ đông ấy.
“Tuần tới anh giúp em tìm một gia sư tiếng Anh tại nhà, thứ bảy và chủ nhật ở nhà học đi.”
“Thế anh làm gì mà không dạy em?” Thủy An Lạc bĩu môi.
“Anh sợ sẽ bị em chọc tức chết!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa thả Tiểu Bảo Bối đang nhõng nhẽo xuống, tiện chân còn đẩy bàn trà ra một khoảng để con trai không ngã đập đầu vào đó.
Tiểu Bảo Bối được đặt xuống nhưng hai tay nhỏ vẫn nắm chặt ống quần của ba. Cu cậu đứng dưới đất nhìn xung quan như thể đang nghĩ xem nên đi đến chỗ nào trước?
Thủy An Lạc bị một câu của anh Sở làm cho đứng tim, có kinh khủng đến thế không hả?
Tiểu Bảo Bối tìm được mục tiêu liền buông tay ra để vịn vào thành ghế, sau đó nhấc hai cái chân ngắn ngủn của mình lên bắt đầu bước đi.
Thủy An Lạc cẩn thận giơ tay ra canh chừng nhóc, chỉ sợ con trai đi không vững lại bất ngờ ngã xuống.
“Gần đây không có tin tức gì của Phong Phong à?” Thủy An Lạc bỗng tò mò hỏi.
...