...
Đằng nào Sư Niệm cũng đã nghĩ rồi, nếu Sở Húc Ninh thật sự muốn ly hôn thì đánh chết cô cũng không chịu nghe, cô cũng có làm gì sai đâu.
“Mẹ biết gần đây con phải chịu thiệt thòi, chờ Húc Ninh cởi bỏ được khúc mắc trong lòng là con có thể trừng trị thằng bé được rồi!” Lúc này Cố Tiểu An tuyệt nhiên không hề thương xót con trai mà lại thương tiếc con dâu của mình.
“Vâng.” Sư Niệm đang nói chợt nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Cô sửng sốt một chút rồi đứng dậy, sau đó rón rén đi ra ngoài liền thấy Sở Húc Ninh đã đặt cơm tối lên bàn xong đi luôn. Sư Niệm chậc lưỡi một tiếng rồi lại đóng cửa gọi điện tiếp.
“Làm sao thế?”
“Anh ấy đặt cơm tối lên bàn rồi lại đi rồi ạ.”
“Ha ha ha ha ha ha...”
Sư Niệm nói xong thì Cố Tiểu An ở đầu bên kia cười phá lên, hóa ra con trai của cô lại có tính cách đáng yêu như vậy.
Sư Niệm nói chuyện với mẹ chồng một lát rồi đi ra ngoài định ăn cơm, nhưng đi được mấy bước cô lại nhìn về phía cửa, nghĩ nghĩ một hồi lại chuyển hướng đi về phía cánh cửa rồi nhẹ nhàng mở ra.
Quả nhiên, ai đó không hề rời đi mà đang quay lưng ngồi trên cầu thang. Sư Niệm mở cửa, bước qua đó rồi đá một cái vào lưng của Sở Húc Ninh: “Anh làm cái gì thế?”
Sở Húc Ninh quay đầu lại, thấy cô chỉ mặc áo mỏng đã chạy ra ngoài thì khẽ cau mày, sau đó đứng dậy, đẩy cô quay vào nhà: “Ra ngoài mà không biết mặc thêm áo, không thấy bên ngoài đang có tuyết sao?”
“Hả? Tuyết rơi á?” Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay!
Sở Húc Ninh đóng cửa, sau đó nhíu mày nhìn ai kia đang hưng phấn: “Đi ăn cơm đi.”
“Vậy anh có ăn chung không?” Sư Niệm dè dặt hỏi.
Sở Húc Ninh nhìn chằm chằm cô. Sư Niệm cười híp mắt kéo anh đi qua: “Vậy anh không được mắng em đâu đấy.”
“Anh mắng em lúc nào?”
“Hồi chiều đó, không những mắng mà anh còn làm vỡ cả cửa rồi!” Sư Niệm cứng cổ phản bác: “Không tin anh hỏi cái cửa mà xem!”
Cánh cửa: Tôi cũng có sĩ diện được không?
Sở Húc Ninh: “...”
Sở Húc Ninh im lặng quay đầu nhìn cánh cửa sĩ diện kia, sau đó cầm đũa, đặt vào tay Sư Niệm: “Mau ăn cơm đi.”
“Vậy lát nữa anh ngắm tuyết cùng với em nhé.”
“Đừng có được voi đòi tiên! Ăn đi!” Sở Húc Ninh liếc mắt nhìn tuyết bay bên ngoài cửa sổ rồi trầm giọng nói.
Sư Niệm bĩu môi, cuối cùng vẫn cúi đầu ăn cơm.
Sư Niệm không nói cả căn nhà liền trở nên yên tĩnh lại. Sở Húc Ninh không nói gì, chỉ thi thoảng liếc nhìn cô một cái, trong đầu anh cứ nghĩ mãi về những gì Tần Thiếu Bạch nói.
“Sau khi ly hôn, anh đưa em quay về...”
“Anh có thể đừng nói đến chuyện này được không hả!” Sư Niệm đột nhiên ngẩng đầu, cắt lời anh.
Sở Húc Ninh: “Là em nói đến trước.”
“Em đây nói thì nói chứ, anh nghe lời em như thế thì sao lúc em nói không ly hôn thì anh không nghe?” Sư Niệm tức giận phản bác.
Sở Húc Ninh: “...”
Được rồi, anh ngậm miệng.
“Không nhắc nữa, không nhắc nữa, ăn đi, khóc cái gì?” Thanh âm của Sở Húc Ninh nghiêm túc nhưng động tác lại dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt của cô.
“Vậy anh nói cái gì?”
“Không nhắc tới nữa, ăn cơm đi.” Sở Húc Ninh bất đắc dĩ nói, đây rõ ràng chỉ cho quan đốt lửa nhưng không cho dân thắp đèn.
Sư Niệm hừ một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Sở Húc Ninh thở hắt ra, lắc đầu rồi cũng ăn cơm.
Tuyết năm nay đến trễ hơn mọi năm.
***
Tại sân bay thành phố A, Sở Lạc Nhất mặc một cái áo bông tiễn Cố Tỉ Thành đến sân bay vẫn còn túm lấy áo của anh. Bọn họ mới ở bên nhau có mấy phút mà anh đã lại phải đi rồi.
“Có phải lần này anh về rồi lại phải bận cho chuyện huấn luyện dã ngoại mùa đông không?” Sở Lạc Nhất thở dài nói.
Cố Tỉ Thành kéo ai kia vào lồng ngực của mình, nói: “Quả thực gần đây bận rộn quá, chờ anh xong đợt này chắc chắn anh sẽ tranh thủ thời gian ở bên em.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa hôn lên trán của cô: “Anh hứa đấy.”
...