...
Sở Ninh Dực thấy cô nói thì hơi nhướng mày: “Biết trong lòng là được rồi, nói trắng ra như thế chẳng phải sẽ làm tổn thương đến tình cảm của anh em sao?”
“Phắn đi!” Cố Thanh Trần nói rồi dứt khoát cúp máy.
Sở Ninh Dực nắm di động đã tắt ngóm trong tay: “Nếu như ngay cả Thanh Trần cũng không biết vậy thì chuyện này rõ ràng quá mức kỳ lạ.”
“Tại sao Cố Thanh Trần lại biết được?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Em không biết Lý Tử thích Cố Thanh Trần à?” Sở Ninh Dực khó hiểu hỏi: “Cũng đúng, với cái trí thông minh của em thì nhìn ra làm sao được.”
Thủy An Lạc: “...”
“Anh bớt đâm chọc em một câu thì sẽ tổn thọ hay sao hả?” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
“Quen miệng rồi nên cứ bật ra.” Sở Ninh Dực trưng ra vẻ mặt vô tội.
Quen miệng?
Nên cứ bật ra!
Quen miệng nói mấy câu đâm chọc cô rồi nên cứ thế thốt ra á?
Tại sao cô lại yêu một người đàn ông như vậy chứ? Tại sao?
“Sư phụ em thích Cố Thanh Trần, nhưng chẳng phải Cố Thanh Trần thích anh trai của sư phụ sao?” Thủy An Lạc cảm thấy mối quan hệ này có chút phức tạp.
“Cố Thanh Trần không thích Lý Hạo, còn việc con bé thích ai thì chỉ có một mình nó biết thôi.” Sở Ninh Dực hờ hững nói, cứ tưởng rằng cô em họ của mình và Lạc Hiên có cửa, nhưng mà bây giờ Lạc Hiên cũng đi mất rồi.
Thủy An Lạc nhíu mày tỏ ý cô nghe chẳng hiểu gì cả, hay là thôi đi, chẳng thèm nghĩ nữa, mối quan hệ này quá phức tạp đối với cô rồi.
“Có thời gian thì đến thành phố Q một chuyến đi! Em muốn gặp ba em.” Thủy An Lạc nói.
“Xây dựng quân đoàn mới không phải chuyện nhỏ, em có đến đó thì ba cũng chẳng có thời gian để ý đến em đâu! Chẳng thà chờ ông ấy quay về còn hơn.” Sở Ninh Dực nói rồi lại ôm lấy cô, nhưng trong đầu anh vẫn đang nghĩ về Lý Tử.
Thủy An Lạc đang định nói gì đó thì bên ngoài truyền đến tiếng khóc trẻ con.
“Là Tiểu Miên Miên.” Thủy An Lạc nói rồi vội vàng rời khỏi Sở Ninh Dực, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Mân Hinh đang bế Tiểu Miên Miên lên lầu. Cô thấy Thủy An Lạc thì sửng sốt một chút: “Em không ngủ trưa à?” Mân Hinh biết Thủy An Lạc có thói quen ngủ trưa.
“Không sao, hôm nay em dậy khá muộn.” Thủy An Lạc vừa nói vừa đi lên, sau đó cô cúi đầu nhìn Tiểu Miên Miên: “Sao lại khóc thế?”
“Không biết nữa, con bé cứ khóc mãi, dỗ kiểu gì cũng không được nên chị mới bế con bé qua tìm Tiểu Bảo Bối.” Bé con không sốt, không ốm đau gì nhưng vẫn khóc không ngừng, vậy nên cô chỉ còn cách đến tìm Tiểu Bảo Bối thử xem thế nào.
Thủy An Lạc kéo Mân Hinh đi đến phòng của Tiểu Bảo Bối. Lúc này cu cậu vẫn đang ngủ trưa, thân thể mũm mĩm của nhóc đang co lại thành hình cầu, ngủ say như chết.
Mân Hinh đặt Tiểu Miên Miên bên cạnh Tiểu Bảo Bối, sau đó nói nhỏ: “Tiểu Bảo Bối ngủ bao lâu rồi, nhỡ đâu bị đánh thức lại khóc.”
“Không sao đâu, thằng bé ngoan lắm, tỉnh lại chỉ đùa đùa một chút là nín khóc thôi.” Thủy An Lạc nói, chỉ là còn chưa đánh thức Tiểu Bảo Bối thì Tiểu Miên Miên đã ngừng khóc, đôi mắt to tròn của cô bé bắt đầu xoay xoay, chẳng biết là bé con đang nghĩ cái gì nhưng chỉ biết là đã nín.
“Thế này thì đây chắc chắn là con dâu tương lai của em rồi.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói: “Em nghĩ về sau cứ để Tiểu Miên Miên theo Tiểu Bảo Bối là được, chị cũng đỡ phải mất thời gian chọn con rể làm gì cho mệt.”
Mân Hinh cũng thấy rất thần kỳ, cô dỗ con gái không biết bao lâu vẫn không dỗ được, ấy thế mà tại sao bây giờ lại ngừng khóc chứ?
“Phong Dương mà thấy thì chắc lại khó chịu lắm đấy. Anh ấy dỗ con bé lâu lắm đó, bây giờ vẫn còn đang quanh quẩn trong nhà nghĩ cách kia kìa!” Mân Hinh cười nói: “Chị bảo là bế qua tìm Tiểu Bảo Bối chơi một lúc là ổn thôi, thế mà anh ấy còn bảo chẳng có tác dụng đâu.”
...