...
Xung quanh căn nhà nhỏ bị tuyết bao trùm, ngay cả cửa nhà cũng không ngoại lệ.
Mã Nhã nói trên núi có bộ đội đóng quân sẽ giúp xử lý tuyết đọng, để mọi người không cần lo lắng.
Sư Niệm vốn cũng chẳng lo lắng đến chuyện này, hiện giờ tuyết bên ngoài đang chậm rãi trượt xuống bên dưới rồi tiếp tục trượt xuống phía dưới nữa.
Chỉ là cây cối xung quanh bị tuyết đọng đè nặng cả đêm lúc này đã bắt đầu có xu hướng đổ theo chiều hướng tuyết chảy xuống. Tuyết đập xuống mái nhà khiến cả căn nhà đều rung lên.
Sư Niệm dừng một chút rồi ngẩng đầu nhìn cành cây đã bị đè nặng đến cong vòng, nói: “Không được, cứ tiếp tục thế này thì chúng ta không bị tuyết đọng đè chết cũng sẽ bị cái cây này đè chết mất thôi!”
Lão chiến sĩ nhíu mày, trận tuyết lần này lớn hơn rất nhiều so với trước kia cho nên cây đại thụ cũng bị đè cong đi, tuyết đọng trượt cộng thêm sức nặng của đây đại thụ này bất cứ lúc nào cũng có thể đè sập căn nhà.
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn lên trên rồi nói: “Ông ơi, độ dày bức tường này có đủ để một người đứng không?”
Ông lão gật đầu: “Chiều rộng chừng một bàn chân!”
“Vậy là đủ rồi!” Sư Niệm vừa nới vừa mặc áo khoác của mình vào, đồng thời cũng bảo quay phim chuẩn bị thật tốt, sau đó Sư Niệm dứt khoát dẫn anh chàng quay phim leo lên nóc nhà trước khi tuyết lở lại đập vào mái nhà lần nữa. Họ vừa ra ngoài, gió mạnh đã lập tức ùa vào mặt.
“Em gái nhà họ Sư, em phải cẩn thận đấy!” Mã Nhã lớn tiếng nhắc nhở.
Sư Niệm lấy tay che lại hai mắt của mình để không bị gió lạnh làm bị thương. Sau khi quen với gió cô bắt đầu nhìn màn tuyết trắng ngần xung quanh. Hầu như các căn nhà cao ngang nhau, tuyết đọng vẫn đang trượt xuống. Thi thoảng lại có cây bị bật gốc lăn theo dòng tuyết.
Tuyết dưới nhà đã bắt đầu trượt. Nếu như tuyết bên dưới cao đến lưng chừng căn nhà mà tuyết vẫn còn tiếp tục chảy từ trên xuống dưới thế này thì rất có khả năng cả căn nhà sẽ bị nhấn chìm.
“Cô Triệu, chúng ta phải làm gì đây?” Anh quay phim lớn tiếng kêu lên. Ai dám nói Triệu Tư Niệm là một thiên kim đại tiểu thư chứ, anh ta chỉ muốn nói cô gái này đâu chỉ mạnh mẽ bình thường, một bức tưởng chỉ rộng có một bàn chân mà người ta cũng nhảy lên không chút chớp mắt kia kìa.
Sư Niệm bước lên phía trước, một chân giẫm vào tuyết còn một chân giẫm lên tường, sau đó cô khom lưng đẩy cành cây lên: “Kéo cái thân cây nghiêng đi dựa vào rễ, hướng nó sang hai bên nhà, tạo thành hình tam giác để tuyết trượt xuống hai bên tường nhà! Anh đừng có giẫm cả chân vào tuyết như thế, nó không chịu nổi trọng lực đâu. Một khi anh chìm hẳn xuống đó thì cứ chờ mà chết cóng đi!” Sư Niệm thấy người quay phim bước về phía trước một bước, cho nên cô cố gắng dùng cách ngắn gọn nhất để xử lý cây đại thụ đồng thời lớn tiếng cảnh báo anh ta.
Anh chàng quay phim ngạc nhiên rồi vội vàng thu cái chân còn chưa kịp giẫm xuống kia lại, sau đó cố gắng ôm lấy một cây đại thụ ở một bên khác. Dưới sự chỉ đạo của Sư Niệm, hai người họ đem hai cây đại thụ kia tạo thành một hình tam giác. Như vậy thì tuyết bên trên bị cành cây ngăn cách nên chỉ có thể trượt xuống dọc hai bên tường nhà.
“Chị Mã Nhã lấy giúp em hai cái xẻng!” Sư Niệm lớn tiếng gọi rồi nhận lấy xẻng được đưa tới. Cô ném một cái cho người quay phim: “Men theo mép của mái nhà, đẩy toàn bộ tuyết đọng trên đó xuống đi!” Sư Niệm vừa nói vừa đưa xẻng xúc tuyết cho anh ta. Cô vẫn nhìn chăm chăm vào tuyết đọng trước mặt căn nhà.
Lão chiến sĩ vẫn ngẩng đầu nhìn: “Con bé này giống y ba nó năm xưa. Năm đó chúng tôi bị tuyết lớn chôn suốt ba ngày, chính là ba của cô gái kia đã cứu chúng tôi ra.”
...