...
Sở Lạc Nhất à lên một tiếng, từ chối thừa nhận mình vừa nói sai. Cái mà cô nói rõ ràng chính là sự thực, trong lòng Chầu Thiên Thiên kia chỉ có một mình anh mà thôi.
Hiện giờ Cố Tỉ Thành một lòng chỉ biết cầu xin bà xã tha thứ cho mình, việc khác tạm thời anh không muốn để ý tới. Còn về phần cái gã Tổng Kha kia thì chắc là gã đang khó chịu với anh, thế nên việc mà anh phải làm tức là khiến cho gã càng khó chịu hơn.
“Bảo bối, ngày mai anh phải đi rồi, sống hay chết thì em cũng cho anh một câu trả lời có được không?” Lời này của Cố Tỉ Thành có chút đáng thương.
Sở Lạc Nhất nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh thì cũng nhịn không được mà trở nên chăm chú hơn mấy phần: “Nói thật, em chưa bao giờ yên tâm về anh cả! Chỉ cần anh mặc bộ đồ này là em không dám yên tâm. Có thế nào anh cũng nên cho em chút thời gian chứ, đúng không?”
Lời của Sở Lạc Nhất còn đáng thương hơn lời của anh nữa.
Cố Tỉ Thành chịu thua, đành đưa tay kéo vợ vào lòng rồi nói chuyện phiếm một cách trong sáng.
“Chuyện của Khương Hiểu Miêu kia là như thế nào?”
“Tiểu Bất Điểm nói người nhà của Khương Miêu Miêu đã ra nước ngoài ngay sau khi cô ta gặp chuyện không may, hiện tại cô ta đang làm một nhân viên vệ sinh.”
Mức chênh lệch của chuyện của chuyện này giống như lòng sông so với mặt nước biển...
“Có thể dạy ra một đứa con gái không từ thủ đoạn nào như vậy thì người nhà của cô ta có thể tốt được sao? Hẳn là Khương Miêu Miêu phải thấy may mắn vì đã thoát được khỏi bọn họ.” Cố Tỉ Thành nhàn nhạt nói: “Xem ra lần này cô ta thật sự nhận được bài học rồi.”
Sở Lạc Nhất gật đầu một cái, thừa nhận những lời này: “Ngày mai anh phải vào núi rồi sao?”
“Ừ, em yên tâm đi, anh đã sắp xếp mọi chuyện rồi, thứ tự và thứ năm sẽ có doanh trưởng doanh trinh sát đưa em đi.” Cố Tỉ Thành cho rằng cô lo lắng vấn đề này.
“Doanh... trinh sát” Sở Lạc Nhất có chút tò mò về chức vụ của người này.
Cố Tỉ Thành nhướng mi, không giải thích nhiều. Anh không có mặt ở đây rất có thể Tống Kha sẽ đến bất cứ lúc nào.
“Lần này anh vào núi khoảng chừng nửa tháng, sau khi kết thúc chắc anh sẽ có có một kì nghỉ dài hạn.” Cố Tỉ Thành chậc lưỡi nói.
“Cảm khái cái gì đấy?” Sở Lạc Nhất liếc mắt lườm anh một cái, không chút khách khí đốp lại một câu như vậy.
Chắc chắn anh có được nghỉ cũng sẽ bận chuyện huấn luyện thôi.
Cố Tỉ Thành bị chặn họng không nói được gì, chỉ có cười ngốc ngốc với cô. “Cái anh muốn nói chính là thời gian đó chẳng phải em được nghỉ sao?” Cố Tỉ Thành vội vội vàng vàng nói: “Chỉ cần em nghỉ là anh vui rồi.”
“Em dẫn con trai về thành phố A!” Sở Lạc Nhất nói.
Cố Tỉ Thành lập tức nhìn về phía Sở Lạc Nhất: “Vừa mới tới thì cần gì phải về thành phố A chứ? Anh nói không phải chứ chưa chắc ba em đã muốn em về đâu?
Sở Lạc Nhất: “...
Sở Lạc Nhất xoay người, sau đó đẩy Cố Tỉ Thành đi ra ngoài: “Đi ra ngoài, ra ngoài! Anh ra ngoài sofa mà ngủ đi, đời này anh đừng hòng có vợ!”
Cổ Tín Thành bị cố đẩy ra ngoài vẫn không quên nói thêm một câu: “Anh chỉ nói thật thôi mà!”
Cố Tỉ Thành nói rồi dứt khoát xoay người, ôm lấy Sở Lạc Nhất vào lòng, sống chết cũng không chịu buông ra: “Không đùa nữa, không đùa nữa! Em thừa nhận những lời anh nói là thật đi! Ông già Cố kia cũng chê anh phiền, chỉ mong mấy đời anh cũng đừng về nhà kia kìa”
“Em cũng thấy anh phiền lắm, anh mau mau biến mất luôn đi!” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.
Cổ Tử Thành vẫn ôm chặt vợ của mình, đùa gì thế, vất vả lắm mới có cơ hội ôm vợ ngủ một giấc mà còn ngoan ngoãn đi ra sofa ngủ thì khác nào thằng ngu đầu!
“Bảo bối, anh nói thật với em! Em vẫn nên cẩn thận với cái người tên Tống Kha kia một chút thì hơn! Dù sao cũng không ai biết được lúc nào gã sẽ tới bên này. Mặc dù anh không muốn thừa nhận nhưng ba em cũng đã nói rằng thực lực của gã trên cả anh, điều đó chứng tỏ gã thật sự có chỗ hơn người.” Cố Tỉ Thành không yên lòng dặn dò: “Anh đi chính là cơ hội tốt để gã tới đây!”
...