...
Lan Hinh nhìn thấy người trong chăn hơi cử động liền siết chặt khẩu súng trong tay hơn.
“Thủy An Lạc! Qua ngày hôm nay, trên thế giới này sẽ không còn mày nữa rồi, lần này dù có là Sở Ninh Dực cũng chẳng thể cứu được mày nữa đâu!”
Lan Hinh nói rồi lập tức muốn bóp cò súng.
“Viu...”
Một viên đá bay từ cửa tới đập vào tay cô ta. Lan Hinh bất ngờ bị đau, đánh rơi luôn khẩu súng.
Kiều Nhã Nguyễn vén chăn ngồi dậy, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Bác sĩ Lan, lâu rồi không gặp!”
Kiều Nhã Nguyễn trưng ra vẻ ngả ngớn, tựa như đang chờ để xem trò hay.
Lan Hinh kinh hãi, đôi mắt cô ta trố lồi ra nhìn chằm chằm vào Kiều Nhã Nguyễn với vẻ không thể tin nổi. Cô ta lại xoay người lại nhìn An Phong Dương đang đứng ngoài cửa.
“Là cô, tại sao lại là cô?” Lan Hinh bàng hoàng nói.
Cùng lúc đó ở Thủy gia cũng có người đang tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Sao lại như vậy được?” Long Nhược Sơ nhíu mày, nhưng rõ ràng bà ta không kích động như Lan Hinh.
Sở Ninh Dực vẫn tựa người vào bên cạnh hệ thống sưởi, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bảo Bối đang ngủ say.
“Long phu nhân, xem trộm được thiên cơ cũng chưa chắc mọi chuyện được như ý đâu!” Sở Ninh Dực lạnh nhạt trả lời.
“Lạc Lạc đâu rồi?” Long Nhược Sơ nói.
“Lúc này thì chắc hẳn đã rời khỏi thành phố A từ lâu rồi. Cô ấy đến nơi mà bà không dám đặt chân đến.” Sở Ninh Dực trả lời rồi vuốt ve bàn tay ấm áp của Tiểu Bảo Bối, cuối cùng anh cũng chịu rời khỏi vị trí đó mà đi tới ngồi xuống chiếc ghế cạnh Long Nhược Sơ.
“Nơi mà tôi không dám đặt chân đến?” Long Nhược Sơ cười khẩy: “Trên đời này làm gì có chỗ nào mà tôi không dám đặt chân đến!”
“Thật sao, vậy thì tiếc quá, thế thì bà không thể biết được cô ấy đi đâu mất rồi.” Sở Ninh Dực cười rồi lại nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bảo Bối.
Long Nhược Sơ hơi nheo mắt lại rồi nhìn chằm chằm vào Sở Ninh Dực: “Cậu thật sự bình tĩnh như những gì cậu biểu hiện ra sao?”
“Có khi còn bình tĩnh hơn ấy chứ!” Sở Ninh Dực tức chết người không đền mạng mà nói, rồi ngẩng đầu nhìn Long Nhược Sơ.
Sở Ninh Dực dám ôm con trai tới thì đã chứng tỏ rằng anh không hề sợ Long Nhược Sơ rồi.
Khóe miệng của bà ta khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười băng giá: “Chàng trai trẻ, tự đại không phải là thói quen tốt đâu!”
“Tôi cũng đâu có tự đại, tôi chỉ tự tin thôi!” Sở Ninh Dực nói: “Nhưng còn bà, đã bao giờ bà nghĩ tới mục đích của ả đàn bà muốn liên thủ cùng bà đẩy Thủy An Lạc ra khỏi thành phố A này là gì chưa? Suýt chút nữa có khi chính bà đã “giải quyết” Thủy An Lạc rồi đấy!” Sở Ninh Dực nói câu này xong thì sắc mặt trở nên nghiên túc một cách dị thường.
Tâm tình của Long Nhược Sơ đã có chút xao động, bà ta nhìn về phía video.
Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười bước xuống giường. Cô đứng nhìn người phụ nữ đang cố ôm lấy cánh tay mình nhưng vẫn không ngăn được dòng máu chảy dọc xuống: “Không ngờ lại là tôi đúng không! Chẳng phải cô muốn dồn Thủy An Lạc vào chỗ chết sao!”
“Sao nào, con khốn đó chỉ là con rùa đen rụt đầu thôi à?” Lan Hinh cắn răng nhịn đau nói.
“Lan Hinh! Thủy An Lạc chỉ sợ nhìn thấy cô rồi bẩn mắt thôi. Nó đã bỏ qua cho cô một lần nhưng tại sao cô lại đần độn không biết đủ như vậy chứ?” Kiều Nhã Nguyễn bất đắc dĩ nói: “Đi nửa năm rồi mà lúc quay về vẫn quên đem theo não sao? Sao lại đi dùng cái cách thiểu năng như thế này hả?”
Lan Hinh bị lời nói của Kiều Nhã Nguyễn chọc tức: “Thủy An Lạc đâu? Con khốn Thủy An Lạc đâu rồi?”
“Này, này, hai ta đến đây tâm sự trước cái đã!” Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống giường rồi nhìn Lan Hinh: “Rốt cuộc là Thủy An Lạc chọc giận gì cô, mà cô lại hận nó đến thế hả?”
“Trên đời này, có nó sẽ không có tao!”
“Ha, thế thì trời đã định là không có cô rồi!” Kiều Nhã Nguyễn tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Cô thích Mặc Lộ Túc, nhưng anh ấy cũng đâu làm gì được, nếu được chắc anh ấy đã vả cho cô một cái rồi. Mà như vậy, Mặc Lộ Túc thích Lạc Lạc thì cũng là lỗi của Lạc Lạc sao? Logic của cô lôi từ sao hỏa xuống hả?”
...