Chương 178: Chị đã nói gì với sở ninh dực?


...

Sở Ninh Dực trông bộ dạng này của cô thì càng thấy đau đầu. Người giám hộ, anh thừa nhận mẹ vợ dùng từ này để định nghĩa ý nghĩa của anh với Thủy An Lạc là quá chính xác, giờ anh đã hoàn toàn trở thành người giám hộ của cô rồi.

"Em phải biết là, nếu trở thành bác sĩ, trong tay em sẽ phải nắm giữ cái gì?" Sở Ninh Dực nghiêm túc nói.

"Dù thế nào thì anh cũng vẫn sẽ nghĩ, thành tích không tốt thì không thể làm một bác sĩ tốt có đúng không? Các người ai ai cũng nghĩ thành tích là tất cả." Thủy An Lạc cắn răng nói. Thành tích của cô không tốt, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến việc cô thích làm bác sĩ hết.

"Thành tích của em không tốt, làm sao có thể vận dụng hết những kiến thức đó vào thực tế được?" Sở Ninh Dực càng tức giận.

"Thành tích tôi không tốt tôi có thể học hỏi. Nếu là đàn anh, anh ấy sẽ không nói như vậy. Anh ấy sẽ giúp tôi tìm tài liệu học tập." Thủy An Lạc cũng nổi giận, cô tức tối nói. Sở Ninh Dực luôn cho cô cảm giác là anh đang coi thường cô, còn đàn anh thì lại luôn là người sẽ ghi chép và tổng hợp lại tài liệu cho cô.

"Thủy An Lạc!" Sở Ninh Dực gắt lên, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên dữ dằn, "Thủy An Lạc, tôi nói cho em biết, em ít nhắc tới đàn anh của em trước mặt tôi đi."

"Vốn dĩ là thế mà, dù sao các người ai cũng khinh thường tôi. Lâm Thiến Thần cũng vậy, mà anh cũng vậy." Thủy An Lạc lớn tiếng nói, "Có thế nào thì trong mắt các người, sinh viên có thành tích kém thì luôn là một kẻ vô dụng." Thủy An Lạc nói rồi đứng bật dậy, "Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ những gì tôi muốn theo đuổi. Không muốn tôi tiếp tục thực tập ở đây thì anh cứ nói rõ ra là được rồi, không phải lôi thành tích tôi ra để nói thế đâu." Nói xong, cô lướt qua anh bỏ đi.

Sở Ninh Dực cố gắng hít sâu một hơi mới nhẫn nhịn không đá bay cái bàn trước mặt đi.

Thím Vu cẩn thận nhìn về phía bên kia, may mà Tiểu Bảo Bối vẫn đang ngủ yên, không bị đánh thức.

"Thiếu gia à, thím Vu có câu này không biết có nên nói hay không, nhưng cậu làm như vậy chẳng phải là ép tiểu thư đến tìm bác sĩ Mặc hay sao?" Thím Vu thấy hốt hoảng với chỉ số thông minh của thiếu gia nhà mình, tiểu thư đâu phải loại người mặt dày, học tập không tốt cũng không phải do cô ấy muốn vậy, nhưng bị người ngoài vạch trần trắng trợn như thế, khẳng định là giống như tát thẳng vào mặt rồi.

Ép Thủy An Lạc đi tìm Mặc Lộ Túc?

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn cửa phòng trống trơn không bóng người, bàn tay đặt trên bàn dần siết chặt lại. Hôm qua anh đã nói chuyện với giáo viên của cô và cũng thực sự lo lắng cho thành tích hiện giờ của cô. Thế nên, anh mới nhấn mạnh chuyện đó như vậy chứ không hề có ý khinh thường cô, đáng tiếc Thủy An Lạc lại không nghĩ thế.

Thủy An Lạc chạy ra khỏi phòng bệnh, ra sức bựt mấy cái lá cây bên ngoài, miệng liên tục lẩm bẩm: "Học không giỏi thì sao chứ? Tôi ăn tốn cơm nhà anh à? Tôi bắt anh đóng học phí cho à? Mẹ tôi cũng bảo tôi thấy vui là được, anh là gì mà quản tôi."

Thủy An Lạc càng nói càng tủi thân, suy cho cùng những đứa trẻ không cố ý thi bị điểm kém lúc nào cũng nhạy cảm, rõ ràng rất cố gắng, nhưng những người khác lại nói mình kém cỏi, không có gì tổn thương người ta hơn chuyện này.

Nhất là khi đó lại là người mà mình để ý thốt ra!

"Thủy An Lạc, thừa nhận đi, cô thật sự rất kém cỏi." Lâm Thiến Thần đứng cách Thủy An Lạc không xa, hai tay khoanh trước ngực khinh bỉ nhìn bóng lưng Thủy An Lạc nói.

Sự ấm ức trong ánh mắt Thủy An Lạc lập tức biến mất, sống lưng cũng thắng tắp, sau đó quay lại nhìn Lâm Thiến Thần đang mang đầy vẻ khinh bỉ, lại nhìn xung quanh một lượt. Sáu rưỡi chiều ngày hè, vốn là thời gian bệnh viện đông người, nhưng trong vườn hoa này lại không có mấy bóng người nên Lâm Thiến Thần không cần thiết phải giả bộ.

"Là chị đã nói gì đó với Sở Ninh Dực có đúng không?" Đôi tay duỗi thẳng bên người của Thủy An Lạc hơi siết lại, nếu không cô sợ mình sẽ không nhịn được mà lao vào đập cô ta mất.

...