...
ỞRome, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi.
Lúc Sở Lạc Nhất tỉnh lại, ánh nắng bên ngoài đã vô cùng chói mắt, cho nên cô rúc người vào chăn, ôm chặt lấy người đàn ông bên cạnh, không muốn chui ra.
“Anh đi bắn rơi mặt trời đi.” Sở Lạc Nhất hầm hừ một tiếng, không muốn thò đầu ra chỉ vì mặt trời quá chói chang.
Cố Tỉ Thành đưa tay lên che đi ánh mặt trời gay gắt, người trong lòng anh nhích tới như một con heo vậy.
“Thế đâu có được, kết cục của nhân vật bắn rơi mặt trời kia không có hậu lắm đâu.” Cố Tỉ Thành nói rồi ôm cô ngồi dậy, vươn vai một cái, kéo kín tấm rèm lộ ra một nửa kia lại.
Không còn ánh mặt trời nữa, Sở Lạc Nhất cuối cùng cũng chịu mở mắt ra.
Chỉ có điều khi Sở Lạc Nhất mở mắt ra lại bắt gặp ánh mắt của Cố Tỉ Thành.
Dưới ánh nắng mặt trời, hai kẻ mơ mơ màng màng không hẹn mà bắt gặp ánh mắt của nhau.
Thình thịch...
Sở Lạc Nhất không khỏi nuốt nước miếng, hay lắm, kiểu ngủ chung giường nằm chung gối này không phải ai cũng nhẫn nhịn được.
Cố Tỉ Thành cũng nhìn cô, ánh mắt anh nóng bỏng hơn.
Sở Lạc Nhất cũng không biết ai bắt đầu trước, nhưng khi hai đôi môi chạm vào nhau, tấm chăn vừa được bung ra lại hạ xuống.
Cho đến khi tấm rèm cửa không thể che được ánh nắng chói chang bên ngoài nữa, không khí trong phòng nghỉ mới bình thường trở lại.
Sở Lạc Nhất: “...”
Cố Tỉ Thành: “...”
“Chuyện đó...”
“Chuyện đó...”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lên tiếng cùng lúc rồi lại im bặt cùng lúc.
Sở Lạc Nhất chớp mắt. Cố Tỉ Thành vươn tay ôm cô vào lòng, đặt thêm một nụ hôn lên bả vai vẫn đầy dấu vết hoan ái của cô.
“Đợi em đủ hai mươi tuổi, chúng ta kết hôn nhé.” Giọng Cố Tỉ Thành khàn khàn.
“Còn lâu nhé, đời người vừa mới bắt đầu mà.” Giọng của Sở Lạc Nhất cũng mang theo ý vị khác biệt. Cô cười tít mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình.
“Chát...”
Cố Tỉ Thành vỗ mạnh lên cái mông đã mặc quần lót của cô, “Đã như thế này rồi, em còn định bắt đầu cuộc sống mới kiểu gì nữa hả?”
“Làm sao hả, cũng có sao đâu.” Sở Lạc Nhất cười tít mắt, nhìn khuôn mặt tối sầm tối sì của Cố Tỉ Thành.
Cũng may mà hôm qua dì cả nhà cô mới tới thăm.
Nếu không chắc cô thực sự không kiềm chế nổi mà nhào vào lòng người đàn ông này mất.
Mặt mũi Cố Tỉ Thành càng sầm sì hơn. Anh cắn yêu một cái lên chóp mũi vểnh vểnh của cô, “Tuần sau sẽ xử lý em.”
Sở Lạc Nhất càng cười càng đắc ý hơn, “Ôi, mau dậy đi, còn đi làm việc chính nữa chứ.”
Quậy tới quậy lui trên giường lâu như thế, ngoài bước cuối cùng ra, những việc cần làm họ đã làm hết rồi. Hai người này mặt dày đã thành quen cho nên cũng không thấy ngại ngùng lắm.
Cố Tỉ Thành hầm hừ một tiếng, ôm lấy cô cọ tới cọ lui một lúc rồi mới nói, “Phải đi làm việc chính rồi, làm xong sẽ xử lý em.”
Sở Lạc Nhất cười khanh khách nhìn anh đứng dậy rồi bất chợt bổ nhào lên lưng anh.
Cố Tỉ Thành kêu lên một tiếng, một tay nhặt quần áo, một tay đỡ sau lưng cô, “Làm gì đấy? Định chiến đấu một trận đẫm máu à?”
Cơ thể mềm mại của cô đè lên lưng anh, kích thích này không phải dạng vừa đâu.
Sở Lạc Nhất cười xấu xa cắn một cái thật mạnh lên cổ anh, sau đó vươn tay với lấy quần áo dưới đất, nhưng căn bản không thể với tới được, “A, sao tay em ngắn lại rồi, có phải em bị thu nhỏ lại rồi không?”
Cố Tỉ Thành: “...”
Cố Tỉ Thành vừa cõng cô vừa cúi người nhặt hết quần áo dưới đất ném lên giường, “Nào, con gái yêu, ba mặc quần áo cho. Mau, gọi ba đi nào.”
Sở Lạc Nhất bị ném trở lại giường ngủ. Cô cười khanh khách kéo chăn che đi cơ thể mình, chỉ để lộ ra một đôi mắt to tròn nhìn Cố Tỉ Thành, “Em mà gọi anh là ba, ba em sẽ bụp chết anh đấy.”
...