Chương 3017: Lần đầu tiên chờ đợi [5]


...

Dương Giai hùng hổ đi tới. Lúc cô ta tới tìm Sở Húc Ninh, cảnh vệ của anh nói với cô ta là Lữ phó về nấu cơm cho chị dâu rồi. Khi đó Dương Giải cảm thấy một ngọn lửa bốc lên, con nhỏ đó thì có gì tốt?

“Húc Ninh, mọi người đều đang chờ anh để họp đấy.” Dương Giai lớn giọng nói, “Đoàn trưởng Cố tới giờ vẫn chưa quay lại.”

“Tôi biết rồi, giờ đi ngay đây.” Sở Húc Ninh thờ ơ đáp lại rồi đi thẳng qua cô ta.

“Húc Ninh, rốt cuộc thì con nhỏ đó có gì tốt chứ? Không phải chỉ là con gái của Sư đoàn trưởng thôi sao? Anh có cần phải bợ đỡ cô ta như thế không? Một con nhỏ đã bị...”

“Dương Giai, chú ý thân phận của cô.” Sở Húc Ninh quay lại, nghiêm nghị nói, “Tôi không mong sẽ nghe thấy bất cứ tin xấu gì về cô ấy ở trong quân đội này. Cô ấy là vợ tôi, cả đời này cũng vẫn là vợ tôi.”

“Vậy còn em thì sao? Em đã theo anh từ hồi trung học đến giờ, anh thật sự không nhìn ra sao?” Dương Giai lớn tiếng cự lại, rõ ràng cũng đã trở nên nóng nảy hơn.

Sở Húc Ninh lại nhìn cô ta, “Dương Giai, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, giữa cô và tôi không có bất cứ khả năng nào hết, là cô vẫn không chịu thừa nhận mà thôi.”

Anh không phải là người thích được người khác thích. Anh hoàn toàn không thích cảm giác đó chút nào. Ngay từ đầu anh đã nói rõ chuyện này rồi.

Duy chỉ có Sư Niệm là ngoại lệ, và giờ anh cũng đã thua ngoại lệ này.

“Em không tin anh thật sự yêu con nhỏ đó. Em biết tình hình của Lữ đoàn trưởng Hà. Nhưng đội này không phải là của một mình anh, anh không việc gì phải hy sinh bản thân mình như thế.” Dương Giai lại tiến lên một bước, lớn tiếng nói.

“Húc Ninh, anh quên điện thoại...” Giọng của Sư Niệm và Dương Giai đồng thời vang lên. Sư Niệm cầm điện thoại của Húc Ninh chạy xuống, nhưng cô đã dừng lại khi nghe thấy câu nói của Dương Giai.

Sở Húc Ninh sững ra, vội đi về phía Sư Niệm.

Sư Niệm khẽ run lên, nhưng cô vẫn mỉm cười đưa điện thoại cho Sở Húc Ninh, “Anh quên mang điện thoại này. Vừa rồi hình như là Cố Tỉ Thành gọi điện cho anh.” Sư Niệm nói xong liền quay người lại đi lên lầu.

“Niệm Niệm...” Sở Húc Ninh cất tiếng gọi. Lúc anh định đuổi theo cô thì điện thoại lại vang lên. Nhìn tên người gọi tới, anh không thể không nghe điện thoai trước, tối về nói chuyện nghiêm túc lại với cô sau vậy.

“Alo, tôi đây, bên cậu thế nào rồi?” Sở Húc Ninh nói rồi lại đi về phía trước.

Dương Giai nhếch miệng cười khẩy nhìn về phía bóng Sư Niệm mất dạng, rồi lại đuổi theo Sư Húc Ninh.

Sư Niệm chạy lên tầng ba, sau khi vào nhà liền dựa cửa ngồi thụp xuống.

“Chị dâu đoàn Hai, chị đoàn Ba, các chị đi đâu đấy?”

“Ra ngoài đi dạo mua chút đồ thôi, cô muốn đi cùng không?”

“Vừa hay tôi cũng ra ngoài, để tôi lái xe cho. Cái cô gái nhà Sở lữ không phải cũng nói muốn ra ngoài mua ít đồ sao? Hay gọi cả cô ấy đi?”

“Gọi cô ta á?” Vợ của Đoàn trưởng phụt cười, “Tôi nói này Tiểu Ngũ, cô không biết cô ta là ai hả? Sở lữ của chúng ta tốt như vậy lại bị hủy hoại trong tay cô ta, không phải chỉ là một con hát dựa vào ông bố Sư đoàn trưởng của mình thôi sao?”

“Chị à, cũng không thể nói như thế được, tôi thấy dạo gần đây Sở lữ cũng vui lắm mà.”

“Cậu ấy dám không vui hả? Tiền đồ của chồng các cô đều đang bị chèn ép kia kìa. Nếu không tại sao lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, bên trên vẫn cho họ một cơ hội. Tôi nghe mấy bà chị trong nhóm nói, đều là vì Sư Đoàn trưởng Sư và Sư đoàn phó Kiều cố gắng giúp đấy. Một người là ba cô ta, một người là mẹ nuôi cô ta, các cô nghĩ sao? Lại nói, khoảng thời gian trước đó cái cô Triệu Tư Niệm này xảy ra chuyện gì các cô cũng chưa xem tin tức hả? Đúng là thiệt thòi cho Lữ phó Sở của chúng ta mà.”

Tiếng bước chân ngày một xa, Sư Niệm ngồi dưới đất không còn sức để đứng dậy nữa.

...