...
Sở Lạc Nhất khua khua tay hai cái trước mặt Sư Niệm, nói: “Chị Niệm Niệm, chị không sao chứ? Chị Niệm Niệm? Chị Niệm Niệm...”
Sư Niệm giật mình. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất: “Chị không sao.”
Chỉ là có chút nhớ đứa bé của mình mà thôi.
Sư Niệm ổn định lại cảm xúc của mình rồi đứng dậy nhìn vài người phụ nữ đang sắp xếp ghế ngồi gần xong. Cô bé vừa rồi cũng đang nhảy nhót bên cạnh mẹ mình, luôn miệng khoe mình được chụp ảnh chung với chị Sư Niệm rồi.
Sư Niệm nhìn, người mẹ kia có vẻ như hơi mất kiên nhẫn, chỉ đẩy con gái của mình sang một bên để nó tự chơi.
Bé con kia bĩu môi, sau đó tiếp tục đi tán gẫu với bạn bè của bé.
Sư Niệm lại ngây người, từ khi mấy người phụ nữ kia mang theo con cái đến thì bình thường cô hay nhìn ngắm những đứa bé đó rồi ngẩn người ra, mặc kệ đứa bé đó đã lớn hay vẫn là con nít.
Sở Lạc Nhất đứng bên cạnh, có chút xót xa khi nhìn Sư Niệm thế này.
Công việc buổi chiều cũng không nhiều lắm, dù sao trước đó cũng chuẩn bị kỹ càng cả rồi.
Sau giờ cơm tối, trước bảy giờ các chiến sĩ bắt đầu lục tục dắt theo vợ và con cái của mình đến, đồng thời còn có mấy chiến sĩ trẻ tuổi chạy đến góp vui.
Sở Lạc Nhất sống chết lôi kéo Cố Tỉ Thành tìm một vị trí tốt để ngồi. Mấy vị trí chính giữa đều để phần cho những chị vợ chiến sĩ lặn lội đường xa đến đây.
Sở Lạc Nhất kéo Cố Tỉ Thành ngồi xuống: “Anh có biết đánh đàn piano không? Đó là tiêu chuẩn của nam thần đó, chắc không phải là anh sẽ đi học...”
Cố Tỉ Thành lạnh mắt nhìn vợ nhỏ của mình, nói: “Lúc anh đây biết đánh piano thì em còn chưa được là quả trứng be bé chờ thụ tinh đâu!”
“Tốt lắm!” Sở Lạc Nhất hài lòng: “Cuối cùng anh cũng ý thức được chuyện anh già đầu hơn em nhiều rồi.”
Cố Tỉ Thành: “...”
Sao anh cứ có cảm giác như vừa tự đào hầm chôn mình thế nhỉ?
Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhìn: “Anh tưởng em nói anh biết đánh đàn piano thì là chuyện tốt hả? Nghĩ đẹp quá ha!”
Cố Tỉ Thành đen mặt rồi gõ mạnh lên gáy cô một cái. Trên sân khấu, Sư Niệm đã xuất hiện.
Thiết bị làm ấm của hội trường không được tốt lắm, vật tư cũng không có đủ nhưng bọn họ đã cố gắng làm được tốt nhất trong khả năng rồi, cho nên cái sân khấu nho nhỏ này càng khiến mọi người cảm động hơn là một sân khấu lớn khoa trương.
Sư Niệm đứng trên sân khấu. Cô mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ rực như lửa dài đến đầu gối, đôi giày bốt cao cổ cũng cao đến đầu gối.
“Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi làm dẫn chương trình mà không ăn diện quá.” Sư Niệm cười nói, trước đây mỗi lần cô dẫn chương trình thì dù cho có là chương trình năm mới cũng đều mặc váy chứ đâu có mặc dầy cộp thế này, thậm chí còn không trang điểm: “Các chị em đừng có quay phim nha, ngôi sao mà để mặt mộc là không dám đi gặp người khác đâu.”
Sư Niệm nói làm cho nhóm phụ nữ dưới sân khấu bật cười, thế nhưng như vậy cũng không ngăn cản được việc bọn họ chụp ảnh, quay phim lia lịa.
“Đây là năm đầu tiên tôi tới quân doanh mà đã bị các chị em túm tới làm cửu vạn rồi, cho nên tôi với các chị em cũng giống nhau, đều là người mới đấy nhé!” Sư Niệm nhìn dưới sân khấu rồi cười nhẹ, nói: “Nhưng mà dối với tôi thì nơi này cũng không tính là xa lạ. Từ nhỏ tôi đã theo ba sống trong quân doanh, nói không ngoa chứ tôi đây ăn cơm trăm nhà mà lớn lên đấy! Các bác các dì trong khu thân nhân là người đã nuôi dưỡng tôi cho nên tuy rằng tôi nhỏ tuổi hơn mọi người, thời gian làm vợ lính cũng không lâu như mọi người nhưng tôi hiểu tình cảm trong nơi này hơn mọi người nhiều đấy.”
“Quân nhân chống đỡ quốc gia này, nhưng các chị em không chỉ phải chống đỡ một mái nhà mà là nhà của tất cả mọi người ở đây.” Sư Niệm tự động nhường lại vị trí chính giữa cho một người vợ lính đằng sau, sau đó lại nhìn những cô vợ lặn lội đường xa đến đây thăm chồng: “Thế nhưng người vất vả nhất vẫn là các chị dâu.” Sư Niệm nói rồi đưa tay chỉ ra chỗ mà các chị vợ đang ngồi: “Chính là mọi người, các chị em vất vả rồi.” Sư Niệm nói xong liền lui về một bước. Cô không gập ngời mà là làm một nghi thức chào đúng tiêu chuẩn của quân đội.
...