...
“Buổi trưa, Ba Đẹp Trai dẫn con đi ăn đồ ăn ngon nhé.” Phong Phong ôm cô bé ra khỏi phòng chiếu.
Tiểu Sư Niệm hơi nghiêng đầu, nhìn George đang chờ bên ngoài, “Ba Đẹp Trai, chúng ta đi về nhà ăn đi, nếu không lại phải làm phiền chú này.”
George: “...”
Quái, sao lại thấy chột dạ thế nhỉ?
Phong Phong thản nhiên liếc George một cái, giống như đang nói: Xem đi, còn không bằng một đứa trẻ con người ta?
“Không sao đâu, dù sao cả thành phố đều biết cháu là con gái riêng của Ba Đẹp Trai cháu rồi, chúng ta cứ thoải mái đi ăn cơm thôi.” George cắn răng nói, đâu phải anh muốn thế chứ.
“Yeah, con muốn ăn hải sản.” Tiểu Sư Niệm vung bàn tay nhỏ bé của mình lên, vui vẻ đề nghị.
George bỗng cảm thấy, quyết định này của mình có lẽ là chính xác.
Phong Phong rất chiều chuộng đứa bé này, dù cho đây là con của tình địch anh ta đi chăng nữa.
Điểm này, nằm ngoài dự kiến của George.
Phong Phong chơi cả ngày với Tiểu Sư Niệm, chưa hề thốt lên một câu phiền muộn nào. Cuối cùng Tiểu Sư Niệm ngủ ở trong lòng anh ta, được anh ta ôm bế về.
Trước khi bước vào nhà, George vẫn yên lặng suốt dọc đường đột nhiên nói: “Phong Phong, cậu biết đây là con ai chứ?”
“George, ba năm nay, tôi không có giây phút nào không kỳ vọng. Có lẽ, tôi đã được làm cha, thế nhưng khi kỳ vọng trở nên trống rỗng, loại cảm giác này, rất tồi tệ.” Phong Phong nói xong, liền xoay người bước vào nhà.
Kiều Trì hơi dừng lại một chút, nhịn không được thở dài. Anh ta cũng muốn làm cha mà, nhưng lúc nào cũng bận muốn chết.
Trong lúc đợt diễn tập quân sự đang tiến hành khí thế ngất trời, tin tức về con gái riêng Phong Phong cũng bị đẩy đến điểm cao nhất. Tin tức về Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong năm đó tiếp tục bị bới ra, càng khẳng định Tiểu Sư Niệm là con gái riêng Phong Phong.
Đang diễn tập quân sự hừng hực khí thế, Kiều Nhã Nguyễn không ngờ tới vào thời điểm mấu chốt nhất của đợt diễn tập quân sự lại bị gọi đến phòng thẩm tra.
Kiều Nhã Nguyễn mới từ tiền tuyến trở về, trên người vẫn ám đầy mùi khói súng.
“Thiếu tá Kiều, chúng tôi có thể sẽ phải dừng hẳn việc tham gia diễn tập quân sự của cô.” Vị trung úy đứng đầu nói.
“Tại sao?” Kiều Nhã Nguyễn không vội không nóng nảy, hiện giờ cô phải tìm được nguyên nhân đã.
“Có người tố cáo cô chưa kết hôn đã sinh con, ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỷ luật quân đội. “ Trung úy trầm giọng nói.
Thân thể Kiều Nhã Nguyễn hơi run lên, một lát sau mới bình tĩnh lại, “Tố cáo? Chứng cớ đâu?”
“Chúng tôi nhận được thư nặc danh, cho nên phải mời Thiếu tá theo chúng tôi trở lại điều tra.” Trung úy cường ngạnh nói.
Kiều Nhã Nguyễn hít sâu, nghiêm túc nghĩ xem là ai đã tố cáo cô.
Nói cô chưa kết hôn đã sinh con?
Đúng là trò cười, dù sao...
“Tôi cần đi gọi điện thoại xác nhận một chút.” Kiều Nhã Nguyễn nhìn vị Trung úy kia nói.
Trung úy quay đầu lại, nhìn đồng sự của mình, tựa như đang suy tư chuyện gì đó.
“Chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà, việc này nếu như là hiểu lầm, làm trễ nải việc diễn tập quân sự của tôi, hậu quả các anh có chịu trách nhiệm nổi không?” Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng, bên trong giọng nói có sự mạnh mẽ không cho phép người ta cự tuyệt.
Trung úy gật đầu, cuối cùng đưa điện thoại của mình cho cô, “Chỉ được gọi một cuộc thôi.”
Kiều Nhã Nguyễn nhận lấy di động, không chút nghĩ ngợi liền bấm một dãy số, từ trước đến giờ cô vẫn luôn nhớ rõ dãy số kia.
Điện thoại tút tút từng tiếng, Kiều Nhã Nguyễn không hiểu sao tức giận, tên này hầu như không nghe số máy lạ.
Vào lúc Kiều Nhã Nguyễn sắp từ bỏ, điện thoại lại được người ta nhấc máy.
“Alô...”
“Phong Phong dạo này có phải anh đưa Niệm Niệm đi chơi khắp nơi có đúng không?” Điện thoại vừa kết nối, Kiều Nhã Nguyễn đã trực tiếp mở miệng chất vấn, giọng điệu này hoàn toàn khác với khi nói chuyện với Trung úy lúc nãy.
...