...
Cố Tỉ Thành nhìn video call đã tắt ngúm, lại nhìn về phía Châu Thiên Thiên vừa xộc vào cửa.
“Thiếu tá không biết phép tắc gì à? Có phép tắc nữa không? Không biết trước khi vào cửa phải hổ báo cáo hả?” Cố Tử Thành lớn tiếng nói, không hề có chút nhẹ nhàng nào.
Châu Thiên Thiên bị mắng, mím chặt môi, sau đó lui ra ngoài, trước kia tính tình cậu ấy đầu có như vậy.
“Báo cáo.”
“Vào đi.” Cố Tử Thành đặt di động xuống, nhìn người bước vào cửa.
Châu Thiên Thiên nghiêm chỉnh bước đến trước mặt Cố Tử Thành, đặt tài liệu trong tay xuống, “Báo cáo đây là tự liệu mà bộ đội đặc chủng thu thập được lần này.”
Cố Tử Thành cúi đầu liếc một cái, lạnh nhạt nói: “Không biết chuyện không thể báo cáo vượt cấp à? Chuyện này do Đội trưởng Mã phụ trách, cô tìm thắng tôi là có ý gì?”
Chầu Thiên Thiên lại khựng lại, bị khí lạnh quanh người Cố Tử Thành làm cho sợ hãi. Tìm anh, là bởi vì đây là một lý do có thể tiếp cận được với anh.
“Tôi.”
“Ra ngoài đi.” Cố Tử Thành nói, đã có chút mất kiên nhẫn.
Chầu Thiên Thiên siết chặt ngón tay, sau đó cầm tài liệu đi ra ngoài. Lúc cô ta đi đến cửa liền nghe thấy Cố Tỉ Thành đang gọi điện cho đội trưởng Mã, hỏi anh ta chuyện này là thế nào.
Chuyện này rõ ràng là một cú tát giáng thẳng vào mặt Châu Thiên Thiên.
Chuyên nhận công tác của Sở Lạc Nhất nhanh chóng được tiến hành, ngay cả vấn đề chỗ ở trường cũng đã giải quyết xong. Dù sao một nhân vật như Sở Lạc Nhất lại chấp nhận đến trường bọn họ dạy, bọn họ cầu còn không được nữa là.
Mà trong lúc Sở Lạc Nhất đang xử lý chuyện trường học, ruột gan Cố Tử Thành đã như bị cào xé. Mấy ngày liền rồi Sở Lạc Nhất không nghe điện thoại của anh, tin nhắn QQ cũng không trả lời.
Tất cả mọi người xung quanh đều nghĩ, Lữ đoàn phó của bọn họ sắp phát điên rồi. Một Cố Tử Thành dịu dàng như thế giờ đã bị người ta gán cho danh hiệu Diêm Vương mặt lạnh rồi.
Đây đều là do bị ép buộc.
Bị vợ ép thành.
Sở Lạc Nhất được phân cho một căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, chưa đến một trăm mét vuông nhưng tuyệt đối đủ cho hai mẹ con cô ở. Lúc này cô đang thu dọn đồ đạc.
Tiểu Quỷ Quỷ đang cầm súng thám hiểm trong phòng khách. Mẹ nói đây là nhà mới của bọn họ, nhưng không to bằng phòng khách nhà ông ngoại, nhóc chẳng thích tí nào.
Trong lúc Tiểu Quỷ Quỷ đang chơi đùa, di động của Sở Lạc Nhất đang đặt trên bàn bỗng đổ chuông. Cậu nhóc lập tức cầm lên, sau đó chạy tới đưa điện thoại cho mẹ.
Sở Lạc Nhất cầm lấy điện thoại, ngồi xuống giường, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình liền hơi nhếch môi, sau đó ấn nghe, “Mẹ, con vừa mới dọn dẹp xong”
Người gọi đến là Diệp Ngữ Vi, bởi vì lo cho mẹ con cô nên gọi điện hỏi thăm một chút.
Từ lúc có Tiểu Quỷ Quỷ, Sở Lạc Nhất đã sửa lại cách gọi này.
Nói chuyện với mẹ chồng mấy câu, Sở Lạc Nhất liền đua điện thoại cho Tiểu Quỷ Quỷ, Tiểu Quỷ Quỷ bỏ ra giường cười tít mắt gọi bà nội, thỏ thà thỏ thẻ, đúng là khiến trái tim người ta muốn nhũn cả ra.
Cho đến khi sắp xếp xong tất cả, Sở Lạc Nhất mới dẫn Tiểu Quỷ Quỷ ra ngoài ăn.
Học viện Mỹ thuật chỉ cách doanh trại của Cố Tử Thành hai con đường, khoảng cách không tính là xa.
Sở Lạc Nhất chọn một nhà hàng bốn sao theo lời đề nghị của bạn nhỏ Quỷ Quỷ.
Không có năm sao nên bạn nhỏ tỏ ra rất không vui.
“Bá bá đâu ạ?” Tiểu Quỷ Quỷ ngồi trên ghế trẻ em, tỏ ra đáng thương mở miệng hỏi, mẹ nói sẽ đi tìm bá bá mà bao nhiêu lâu rồi bé vẫn chưa thấy bá bá đâu cả.
Sở Lạc Nhất gắp thức ăn cho cậu nhóc, “Ăn cơm đã, chiều mẹ dắt đi tìm bà bá”
“Dạ.” Tiểu Quỷ Quỷ nghiêm túc gật đầu, được đi tìm bà bá là tốt rồi.
...