Chương 1995: Còn có em, cuộc đời anh sao có thể sụp đổ được? [1]


...

Lúc Kiều Nhã Nguyễn quay về đến bệnh viện thì đúng lúc Sư Hạ Dương đến đón Tiểu Sư Niệm. Bé con đang chào tạm biệt mọi người.

Sở Ninh Dực với Sư Hạ Dương đang nói chuyện với nhau ở ngoài, hoặc đúng hơn là đang cúi đầu nghe dạy dỗ. Lúc ở bên cạnh Sở Ninh Dực, trông Sư Hạ Dương y như một đồ đệ ba tốt. Dù cho Sở Ninh Dực có ngồi xe lăn thì khí thế vẫn áp đảo.

“Tôi thấy sinh hoạt trong bộ đội mấy năm nay khiến đầu óc cậu bị thoái hóa quá rồi đúng không? Đã không có ý gì với con gái nhà người ta thì ít đi gặp người ta đi, đừng có để người ta có cơ hội rung động với cậu!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói. Anh phát hiện mình bây giờ không phải nuôi một đệ tử mà là đang nuôi một thằng con trai, còn phải quan tâm đến cả chuyện hôn nhân đại sự của người ta nữa.

Kiều Nhã Nguyễn đang định đi vào thì nghe được câu này. Cô lập tức dừng chân lại rồi quay đầu hờ hững nói một câu: “Hình như chuyện anh đến ngày hôm nay lại khiến cô Triệu lại bị người ta gọi điện uy hiếp đấy.”

Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền đi vào.

Sư Hạ Dương nhíu mày, anh ta chỉ vừa mới đi khỏi thôi mà.

Sư Hạ Dương đưa Tiểu Sư Niệm đi. Kiều Nhã Nguyễn cũng phải dẫn Tiểu Bất Điểm về nhà. Hôm nay bé con đã phải làm trâu làm ngựa cả một ngày khiến Bánh Bao Rau rất hài lòng.

“Ngày mai đừng tới đây nữa, hai ngày nữa là có thể xuất viện rồi.” Thủy An Lạc nói.

Bánh Bao Rau hừ lạnh một cái, Tiểu Bất Điểm lập tức nói: “Mẹ nuôi, con muốn chịu trách nhiệm với cậu ấy. Con phải chăm sóc cậu ấy tới khi cậu ấy xuất viện!”

Thủy An Lạc dở khóc dở cười. Cô ngồi xổm xuống rồi hơi nhíu mày một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Mẹ nuôi biết con không cố ý, thế nhưng trong bệnh viện có rất nhiều virut, nhỡ con lại bị ốm thì sao đây?”

“Sức khỏe của con rất tốt mà!” Tiểu Bất Điểm nói rồi còn vỗ vỗ vào ngực mình.

“Được rồi, được rồi, tao thế này là đang nuôi một món hàng bồi thường, tụi tao đi trước đây!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi bế Tiểu Bất Điểm đứng dậy.

Thủy An Lạc bật cười nhìn cô bạn thân rời đi, lại nhìn Sở Ninh Dực tiến vào.

“Anh cũng về đi, một mình em ở bệnh viện là được rồi.” Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực như vậy có chút xót xa.

Sở Ninh Dực điều khiển xe lăn đến bên giường rồi chống tay leo lên, anh muốn ôm Bánh Bao Rau.

“Không sao đâu, Bánh Bao Đậu với Tiểu Bảo Bối đều ở chỗ mẹ cả, anh ở bệnh viện thôi.” Sở Ninh Dực đặt Bánh Bao Rau lên chân của mình, “Hôm nay Triệu Uyển Uyển tới đây à?”

Thủy An Lạc gật đầu: “Có tới, nhưng mà đứng một lát rồi đi ngay. Em có cảm giác Sư Hạ Dương không có hy vọng với cô ấy đâu, con gái nhà người ta cũng rút lui rồi.”

Sở Ninh Dực cười khinh bỉ, vợ ngốc nhà anh cũng sắp thành bà mối đến nơi rồi.

Sở Ninh Dực chơi với Bánh Bao Rau một lát thì nhóc liền thấy mệt, sau đó thì ngủ mất.

Đến khi Bánh Bao Rau ngủ say rồi, Thủy An Lạc đóng cửa phòng bệnh lại rồi rút châm cứu ra: “Anh Sở, em bắt đầu đây.”

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại, tuy rằng chân không có cảm giác nhưng mà không hiểu sao vẫn cứ cảm thấy đau đau.

“Vợ, em có chắc không đó.” Sở Ninh Dực nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng.

“Hừ, anh coi thường ai thế hả? Chị đây dù sao cũng là Chủ nhiệm Thủy đấy nhé, chẳng lẽ lại không giải quyết được cái này chắc, anh cứ yên tâm đi!” Thủy An Lạc nói rồi đẩy Sở Ninh Dực ra ghế, sau đó đỡ anh ngồi xuống sofa.

Sở Ninh Dực thực sự muốn nói người anh coi thường chính là em, ngoại trừ những vấn đề về tim mạch thì em còn làm được cái gì khác nữa đâu hả?

Thế nhưng dù cho bất mãn cao tận chính tầng mây với vợ nhà mình thì Sở Ninh Dực vẫn quả quyết biểu hiện ra ngoài rằng anh không từ chối.

Thủy An Lạc đem những đồ đã chuẩn bị xong ra, sau đó cẩn thận đặt chân của Sở Ninh Dực lên tay của mình. Lúc Thủy An Lạc đặt chân của anh xuống thì Sở Ninh Dực rõ ràng cảm thấy được Thủy An Lạc đang nhíu mày, mà chân của anh đang đè lên bắp đùi của cô.

“Em cởi quần của anh ra trước, mấy cái huyệt kia ở chỗ bên trong, anh đừng xấu hổ nha, chị đây sẽ thật dịu dàng.” Thủy An Lạc trông y như một ông chú đê tiện, thò tay cởi thắt lưng của Sở Ninh Dực ra.

Bên trong?

Bắp đùi sao?

Ánh mắt của Sở Ninh Dực càng trở nên sâu xa hơn.

...