...
Sáu giờ chiều, Sư Hạ Dương đúng giờ tới đón Tiểu Sư Niệm.
Lúc này Phong Phong đã thay đồ từ lâu, hiện đang nằm trên ghế nghỉ ngơi. Tiểu Sư Niệm cùng Tiểu Bất Điểm đang chơi đùa với Triệu Uyển Uyển. Cô gái này rất biết chăm sóc trẻ con.
Phong Phong vân vê cằm, ánh mắt lóe lên.
“Niệm Niệm.” Phong Phong đột nhiên lên tiếng gọi.
Tiểu Sư Niệm thấy được Phong Phong gọi mình liền chớp chớp nhìn anh, sau đó chạy tới: “Ba Đẹp Trai, có chuyện gì vậy?”
Phong Phong cúi đầu thì thầm gì đó với Tiểu Sư Niệm, hai mắt của bé con lập tức sáng lấp lánh rồi gật mạnh một cái: “Thích ạ! Nhưng mà ba con không thích.” Tiểu Sư Niệm bất đắc dĩ nói, bé đã hỏi rất nhiều lần rồi, thế nhưng ba đều nói mẹ của bé chỉ có một mà thôi.
Phong Phong tiếp tục thì thà thì thầm cái gì đó, Tiểu Sư Niệm hơi cau mày lại: “Như vậy có được không?”
“Đương nhiên là được chứ, năm đó Ba Đẹp Trai của con cũng theo đuổi Mẹ Xinh Đẹp của con như vậy mà!” Phong Phong nghiêm túc nói điêu, chỉ cần có thể bán được Sư Hạ Dương đi thì anh sẽ không còn tình địch nữa rồi.
Tiểu Sư Niệm nghĩ nghĩ cuối cùng gật đầu: “Vâng, con nghe Ba Đẹp Trai.”
Phong Phong cười gian trá rồi đưa tay vỗ vỗ đầu Tiểu Sư Niệm.
George đứng một bên giật giật khóe miệng, bàn về không biết xấu hổ thì anh ta chỉ phục mỗi Phong Phong, thậm chí ngay cả con nít cũng không buông tha.
Sư Hạ Dương đứng chờ bên ngoài. Lúc Tiểu Sư Niệm đi ra thì người dắt tay bé không phải là George mà là Triệu Uyển Uyển.
Sư Hạ Dương hơi dừng lại, sau đó đứng thẳng người chờ hai người họ đi tới.
“Ba!” Tiểu Sư Niệm sung sướng chạy tới bên cạnh anh ta.
Triệu Uyển Uyển mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, bên ngoài khoác một chiếc áo gió, đi giày cổ cao, vào thời tiết trời thu thế này cũng coi là hơi lạnh.
Nhưng mà không thể phủ nhận dáng dấp của cô rất đẹp.
“Thủ trưởng Sư.” Triệu Uyển Uyển khẽ chào hỏi.
Sư Hạ Dương khẽ gật đầu: “Gần đây làm phiền cô chăm sóc Niệm Niệm rồi.”
“Không đâu không đâu, Niệm Niệm rất nghe lời.” Triệu Uyển Uyển vội đáp lại.
Tiểu Sư Niệm thấy hai người họ khách sáo với nhau thì cuống tới độ chân đá vào nhau. Lúc Sư Hạ Dương bế cô bé lên xe, Tiểu Sư Niệm đột nhiên lên tiếng: “Ba, gần đây cô Triệu toàn chăm sóc con, chẳng lẽ ba không nên mời cô ấy một bữa cơm sao? Người ta chăm sóc thiên kim bảo bối của ba đó.”
Sư Hạ Dương nhíu mày nhìn Tiểu Sư Niệm.
Tiểu Sư Niệm cứng cổ: “Ba đã dạy con là có ơn tất báo mà.”
“Không cần đâu, không cần đâu, Thủ trưởng Sư, tôi còn có việc nên đi trước đây.” Triệu Uyển Uyển vội vội vàng vàng nói, dáng vẻ luống cuống cho thấy rõ được cô đang căng thẳng đến thế nào.
“Nếu cô Triệu có thời gian thì không bằng ăn chung một bữa đi. Nếu không thì nhóc con này sẽ trách tôi có ơn mà không báo đáp đấy.” Sư Hạ Dương đột nhiên lên tiếng.
“A?” Triệu Uyển Uyển hơi ngẩn ra, cả người sững sờ.
Triệu Uyển Uyển thích Sư Hạ Dương là điều không thể nghi ngờ.
Từ sau khi Sư Hạ Dương cứu cô lần trước, Triệu Uyển Uyển đều mơ về anh ta, tưởng tượng về anh ta.
Nhưng mà một người như Sư Hạ Dương sao có thể thích người như cô được?
Một diễn viên không nổi tiếng, một cô gái nông thôn.
“Không...”
“Ba, cô Triệu nói sao cũng là một diễn viên, không thể đến chỗ nào ăn cơm được đâu. Chúng ta về nhà làm cơm mời cô Triệu ăn có được không?” Tiểu Sư Niệm cắt lời Triệu Uyển Uyển rồi khua tay múa chân nói.
“Không cần, không cần, không cần phiền toái như vậy đâu!” Triệu Uyển Uyển luống cuống. Sao mà cô có thể theo Sư Hạ Dương về nhà được chứ?
“Có phải cô Triệu không thích Niệm Niệm không, thậm chí còn không muốn ăn cơm với Niệm Niệm nữa?” Tiểu Sư Niệm tủi thân nói.
...