...
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực lại đưa tay ôm lấy vai cô.
Kiều Nhã Nguyễn không nhìn Phong Phong vừa mới vào mà dùng một tay đặt lên vai của Cốc Hòa: “Anh đẹp trai, tiễn tôi một đoạn đường được không?”
“Rất vui lòng.” Cốc Hòa mìm cười nói, hoàn toàn không thèm để ý người nào đó đang nhìn mình với ánh mắt muốn giết người.
Kiều Nhã Nguyễn cười cười rời đi cùng Cốc Hòa. Thủy An Lạc ở lại chớp chớp mắt không hiểu quan hệ của Kiều Nhã Nguyễn với Cốc Hòa tốt như vậy từ lúc nào?
Phong Phong đứng ngoài cửa, thân thể của anh ta cứng ngắc đến độ dường như sẽ gãy ngay lập tức.
Thủy An Lạc bĩu môi, trong lòng chỉ muốn quẳng cho anh ta hai chữ: Đáng đời!
Sợi dây cuối cùng của Phong Phong đứt phựt khi tiếng động cơ xe vang lên, anh ta quay phắt người lại.
“Phong Tứ.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.
Phong Phong bỗng khựng lại, hai tay buông bên hông cũng siết lại thật chặt.
Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc đi qua rồi đích thân vỗ một tay lên vai anh ta: “Ba của cậu đã gọi điện tới chứng tỏ chú ấy để tâm đến chuyện này. Bản thân cậu có chắc chắn không?”
Thủy An Lạc lại càng thấy khó hiểu hơn: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô một cái rồi kéo người rời đi, để lại một mình Phong Phong đứng đó.
Sau khi Thủy An Lạc đi ra thì vẫn cực kỳ tò mò. Lên xe Tiểu Bảo Bối tự động chui vào lòng mẹ mà tìm một tư thế thoải mái định đánh một giấc.
“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối nhỏ giọng gọi.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai bảo bối rồi kề lên trán nhóc: “Con ngủ ngoan đi, một lát nữa là chúng ta về đến nhà rồi.”
“Chó chó~” Tiểu Bảo Bối lại nói.
“Hắc Long đang ở nhà chờ con đấy. Con ngủ một giấc dậy là gặp được Hắc Long rồi.” Thủy An Lạc vẫn dịu dàng dỗ dành.
Tiểu Bảo Bối hơi gật đầu một cái, sau đó liếc mắt nhìn ba mình. Cái tay nhỏ của nhóc nắm chặt lấy ngón tay của Sở Ninh Dực rồi mới yên tâm nhắm hai mắt ngủ trong lòng mẹ.
Sở Ninh Dực: “...”
“Bản thiếu gia đây còn không bằng một con chó?” Sở Ninh Dực nổi giận, thứ tự xếp hạng trong lòng con trai anh là: Mẹ, chó, bạ bạ ~
Này này, anh Sở nổi giận rồi, thằng nhóc thối này xếp thứ tự thế quái nào vậy!
Đáng tiếc là Tiểu Bảo Bối đã ngủ mất rồi, anh cũng đâu thể gọi con trai tỉnh lại.
Thủy An Lạc nghe Sở Ninh Dực nói như vậy liền bật cười.
Hầu như cả ngày hai mươi tư giờ Tiểu Bảo Bối đều ở cùng Hắc Long. Hơn nữa Hắc Long cũng từng cứu mạng Tiểu Bảo Bối cho nên từ lúc đó nhóc ta rất thân thiết với Hắc Long.
Cũng chính là vì thế nên Sở Ninh Dực mới có chút lo lắng. Hắc Long cũng đã mười mấy tuổi rồi. Cái tuổi này trong loài chó cũng được tính là rất già. Vì thế cho nên Hắc Long không thể cùng lớn lên với Tiểu Bảo Bối được, thậm chí có khi còn chẳng ở bên con trai anh được bao lâu nữa.
Đến khi Tiểu Bảo Bối ngủ rồi thì Sở Ninh Dực vươn tay đón lấy con trai để Thủy An Lạc đỡ mỏi.
“Lúc nãy anh nói gì với Phong điên thế? Ba của anh ta làm sao vậy?” Thủy An Lạc lắc lắc bả vai của mình rồi nhỏ giọng hỏi.
Sở Ninh Dực nhíu mày: “Em không biết à.”
“Đúng thế, không biết thì em mới hỏi chứ.” Thủy An Lạc cảm thấy não của anh Sở bây giờ cũng chẳng khác cô là bao, đều có vấn đề cả.
“Trừ khi Phong Tứ quyết định đối đầu với ba của cậu ta, mà cho dù như vậy thì cũng phải chắc chắn rằng cậu ta có thể bảo vệ được Kiều Nhã Nguyễn. Nếu không ba của cậu ta sẽ không bỏ qua cho Kiều Nhã Nguyễn đâu.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
“Anh không thể bảo vệ Lão Phật Gia được sao?” Sở Ninh Dực nhớ rõ mẹ của Phong điên cũng không dám đối đầu với Sở Ninh Dực mà.
Sở Ninh Dực đưa tay vuốt tóc của vợ mình: “Dù cho có thể bảo vệ cô ấy trong chốc lát nhưng đâu thể bảo vệ được cả đời! Nếu Phong Tứ muốn ở bên Kiều Nhã Nguyễn thì bọn họ bắt buộc phải thay đổi.”
...