Chương 1020: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Mở màn [6]


...

Thím Vu ngã ngồi phệt xuống đất, mặt mũi bà tái mét, đại khái chắc cả đời này bà chưa bao giờ được trải nghiệm cảnh tượng nào như vậy.

“Chị dâu, không sao chứ!” Người nọ ngồi xổm xuống thấp giọng nói.

Thủy An Lạc vẫn ôm chặt Tiểu Bảo Bối. Cô sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại được.

Tiểu Bảo Bối đã khóc đến lạc cả giọng, lúc này cu cậu đã nín nhưng vẫn kiên quyết trốn trong lòng mẹ mình thở hổn hà hổn hển.

Thủy An Lạc cúi đầu hôn lên cái trán của con trai rồi mới khẽ trả lời: “Tôi không sao, tôi không sao!”

Cô là vợ của Sở Ninh Dực, là con gái của Thủy Mặc Vân thì sao cô có chuyện gì được chứ?

Chồng của cô từng là bộ đội đặc chủng, ba của cô hiện giờ cũng chính là một bộ đội đặc chủng.

Cô chỉ phải trải qua việc mà mỗi một người vợ của một quân nhân đều có thể gặp phải thôi, sao có thể xảy ra chuyện gì được?

Cô không thể có việc gì được!

Thủy An Lạc cứ tự nhủ với chính mình như vậy. Cô là con gái của một quân nhân, là vợ của một người từng là quân nhân, cô không thể sợ hãi được.

Nhưng mà cơ thể vẫn đang run lên của cô đã bán đứng tâm trạng thật sự của Thủy An Lạc lúc này.

Người đứng đầu của hai đám người thấy mà đau lòng. Người của Sở Ninh Dực ngồi xổm xuống rồi đặt một tay lên vai của Thủy An Lạc: “Chị dâu, chị làm tốt lắm, thật đấy!”

Thủy An Lạc ngẩng đầu muốn nở một nụ cười với người kia, nhưng mà cô làm không được.

Hiện tại cô chỉ muốn được gặp Sở Ninh Dực, nhưng mà cô không gặp được.

Hiện tại cô càng muốn gặp ba của mình, những cũng không thể.

Tiểu Bảo Bối thở hổn hển một lát xong liền chìm vào giấc ngủ.

Thủy An Lạc cúi đầu hôn lên đầu con một cái, may mà Tiểu Bảo Bối vẫn còn nhỏ nên thằng bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Tôi không sao, anh giúp tôi đưa Hắc Long đến viện thú y đi! Chân của nó cần phải được phẫu thuật!” Thủy An Lạc cố gắng bình tĩnh nói, cô cúi đầu nhìn Hắc Long, trong mắt có chút không nỡ.

Hắc Long ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, trong mắt của nó hình như có cả nước mắt, nó cũng biết đau mà.

Người nọ phái hai người đến đưa Hắc Long đi. Anh ta tự tay xoa đầu chú chó: “Giỏi lắm!”

Hắc Long “nghẹn ngào” một tiếng rồi được đưa đi.

***

Lúc Lạc Hiên chạy đến thì đống hỗn độn trên mặt đất đã được dọn dẹp gần hết, vết máu trên sàn nhà cũng đã được lau gần sạch hết rồi.

Tim anh đập thịch một tiếng, do chuyện tình của Cố Thanh Trần mà anh đã đến trễ một lúc, nhưng anh không ngờ rằng sự việc lại nghiêm trọng đến như vậy.

“Lạc Lạc!” Lạc Hiên lớn tiếng gọi, anh đi về phía có nhiều người nhất, quả nhiên liền trông thấy Thủy An Lạc vẫn còn đang ngồi dưới đất đằng sau ghế sofa.

“Lạc Lạc!” Lạc Hiên ngồi xổm người xuống rồi khẽ gọi một tiếng.

Thủy An Lạc khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng trong mắt lại không còn chút cảm xúc gì cả.

Lạc Hiên bỗng cảm thấy thật hối hận, nếu như anh tới sớm hơn một chút thì có lẽ Thủy An Lạc sẽ không bị dọa sợ đến như thế này.

Lạc Hiện đưa tay để đầu của Thủy An Lạc tựa vào vai mình: “Xin lỗi, xin lỗi, tại anh đến muộn.”

Thủy An Lạc tựa vào lòng Lạc Hiên, lúc này tay cô vẫn đang ôm chặt lấy Tiểu Bảo Bối không lên tiếng.

“Anh Lạc!” Bỗng có một người cất tiếng: “Hiện tại đã không có chuyện gì nữa rồi, chúng tôi sẽ ra bên ngoài canh chừng.”

“Cảm ơn!” Lạc Hiên nói cảm ơn một cách chân thành.

Lúc đoàn người đã rời đi hết, Thủy An Lạc mới đột nhiên lên tiếng: “Chị Mân Hinh không sao chứ?”

Người kia quay đầu nhìn cô đang ngồi dưới đất: “Không sao cả!”

Thủy An Lạc nghe thấy người kia trả lời như vậy rồi cuối cùng mới cảm thấy yên tâm.

Chỉ có điều người kia nói nghe thì nhẹ nhàng, nhưng chững chuyện xảy ra ở đó cũng chỉ có bọn họ mới biết được, mà đương nhiên bọn họ sẽ không nói cho Thủy An Lạc biết chuyện ấy.

Đám người đó dọn dẹp lại phòng khách bừa bãi, nhưng cửa sổ bị phá hư thì chỉ có thể đi tìm người để thay cánh cửa khác mà thôi.

“Rốt cuộc thì ai mới là con ba ba trong rọ đây?” Thủy An Lạc thấp giọng lầm bầm, bắt người cũng mới chỉ là bước khởi đầu thôi.

...