...
Tuy rằng Sở Ninh Dực bề ngoài nhìn không thấy vết thương, thế nhưng sắc mặt anh cũng không được bình thường lắm, hơn nữa quần cũng không phẳng phiu như lúc đi mà là đầy nếp nhăn do lăn lộn dưới đất mà ra.
Thủy An Lạc vẫn đang quan sát anh, giống như muốn từ vẻ ngoài nhìn xem vết thương của anh nặng đến thế nào.
Sở Ninh Dực xoay người, lại không đi ra ngoài.
Anh vào cửa quên thăm dò tình hình quân địch, sức chiến đấu của mẫu thân đại nhân nhà anh, đến mười Viên Hải cũng không sánh bằng.
Sở Ninh Dực hơi vuốt chóp mũi của mình, đóng cửa lại xoay người bước tới, mỉm cười mở miệng: “Mẹ, trùng hợp thế!”
Thủy An Lạc: “...”
Khóe miệng Thủy An Lạc tiếp tục co giật, anh cứ giả vờ giả vịt tiếp đi, dù sao thì anh làm bộ làm tịch cũng không sợ bị sét đánh, nếu không sáng nay sao sét không bổ xuống đầu anh luôn đi?
Đây là nhà anh, anh nói coi sao lại trùng hợp như vậy!
Sở Ninh Dực nhìn ánh mắt của vợ mình là biết cô đang nghĩ gì, muốn ôm cô dỗ dành một chút, đáng tiếc ba mẹ đang ở đây, cho nên việc dỗ dành chỉ có thể để sau.
“Mẹ vừa nói với Lạc Lạc, ba mẹ sẽ mang Tiểu Bảo Bối đi, ba mẹ sẽ trông thằng bé.” Hà Tiêu Nhiên mở miệng nói.
Sở Ninh Dực bỗng cảm thấy thật đau lòng.
“Mẹ, con là con trai của mẹ đúng không? Mẹ có nghĩ là nên quan tâm xem con trai của mẹ có bị thương hay không trước không? Còn chưa quan tâm đã định bế con trai con đi rồi?” Sở Ninh Dực nói, bước qua ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc, vươn tay ôm lấy bả vai cô.
Thủy An Lạc run lên một cái, ngửi được thứ mùi không mấy dễ chịu trên người anh, không hiểu sao lại thấy an tâm.
Cô cúi đầu, tựa trán vào vai anh, không hề ngẩng lên.
Hà Tiêu Nhiên lườm con trai mình một cái: “Mẹ thấy con vẫn còn khỏe lắm.”
Sở Ninh Dực nhếch miệng, đương nhiên anh sẽ không nói với mẹ rằng mình đã trải qua mấy lần sinh tử rồi.
“Chuyện này ba cũng ủng hộ mẹ con, để ba mẹ chăm sóc cho thằng bé một thời gian, các con ấy hả, nên dưỡng thương thì dưỡng thương, nên học tập thì học tập đi.” Sở Mặc Bạch lên tiếng.
Bàn tay nhỏ bé của Thủy An Lạc túm chặt lấy áo của Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực tiếp tục vỗ về bả vai của cô, nhìn ba mình, “Không phải, mẹ con nói thế nào con cũng nghe, nhưng con con mà xa mẹ nó là tối nó không ngủ được đâu.”
“Mẹ cũng đâu có thấy con không xa nổi mẹ đâu!” Hà Tiêu Nhiên giận dữ mở miệng.
Sở Ninh Dực: “...”
Cuối cùng anh cũng nhận ra, hai cụ hôm nay rõ ràng là đến để đòi cháu.
Nhưng hôm nay nếu anh để hai ông bà ôm con đi thật, bà xã anh kiểu gì cũng sẽ trở mặt với anh.
“Mẹ, chúng ta nói lý một chút đi, trước năm mười tuổi con cũng đâu có rời xa mẹ đâu mà.” Sở Ninh Dực nghĩ, anh phải nói phải trái với mẹ mình mới được.
“Nếu Tiểu Bảo Bối không xa mẹ được, thì hai đứa phải dọn về nhà ở, như vậy chúng ta vừa trông được cháu, hai đứa vẫn có thể ở cùng nó.” Hà Tiêu Nhiên lại nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực đột nhiên cảm thấy đau cả đầu, đây là kẻ địch còn khó đối phó hơn cả Viên Hải.
Hai ông bà hôm nay là mang theo tất cả quyết tâm mà tới, nhất quyết muốn đưa Tiểu Bảo Bối đi, hoặc là kéo tất cả bọn họ đi.
Mà Sở Ninh Dực không phải không muốn ở cùng ba mẹ, có điều ở lâu, vấn đề mẹ chồng nàng dâu sớm muộn gì cũng xảy ra. Anh không muốn gieo rắc một tai họa ngầm như thế cho bản thân mình.
Mà chuyện ngày hôm qua, chính là vũ khí tốt nhất của họ.
Sở Ninh Dực quay đầu lại, lạnh lùng nhìn thím Vu.
Thím Vu tâm tiếp tục run rẩy, vội vàng chạy vào bếp nấu cơm.
“Không phải, mẹ.” Sở Ninh Dực quay đầu lại, định tiếp tục thương lượng với kẻ địch.
“Cái gì mà không phải, mẹ chỉ hỏi một câu, hai đứa và Tiểu Bảo Bối cùng nhau theo mẹ về, hay là để mẹ đưa Tiểu Bảo Bối đi?” Hà Tiêu Nhiên cứng rắn nói.
...