Chương 2175: Ba không thể để con đau lòng một chút được sao? [2]


...

Sở Ninh Dực nhéo nhéo mũi cô, lại đút tiếp: “Ngủ giỏi thật.”

Thủy An Lạc vùng vằng ngồi dậy, giật luôn bát cháo, ăn vài ba miếng đã hết sạch bát, “Còn không? Còn không? Em đói chết đi được rồi, làm gì có ai như anh, ăn người ta mà cũng không thèm cho người ta ăn cơm nữa.”

Sở Ninh Dực quay lại, cầm cả bát cháo to lại cho cô.

Thủy An Lạc cười tít mắt nhận lấy, ôm luôn cả bát ăn, ăn được một nửa lại bị Sở Ninh Dực giành lại, “Được rồi, ăn nhiều quá lát ngủ lại khó chịu.”

Thủy An Lạc sờ sờ bụng mình, tuy đúng là vẫn hơi đói nhưng cũng đỡ hơn nhiều rồi.

Anh đặt bát xuống rồi lại cúi nhìn đồng hồ, “Dậy đi lại một lúc đi rồi hãy ngủ tiếp.”

Thủy An Lạc không chịu, nằm bò luôn ra, “Em không muốn, mệt lắm.”

Sở Ninh Dực kéo lấy hông cô, bế cô dậy, hai chân Thủy An Lạc kẹp chặt hông anh, tay thì ôm lấy cổ Sở Ninh Dực, “Anh đi hộ em đi.”

Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc vợ mình, nhưng lại vẫn ôm cô đi lại trong phòng ngủ, xem như giúp cô tiêu thực.

Thủy An Lạc dựa vào vai anh, lại mơ màng muốn ngủ.

“Hạ Lăng chết rồi.” Sở Ninh Dực bỗng nói.

Thủy An Lạc bỗng tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Hả? Anh giết à?”

Sở Ninh Dực đập một cái lên đầu cô, “Ông xã em là người tùy tiện giết người thế sao?”

“Anh còn có thể khiến người ta tức chết cơ mà.” Thủy An Lạc thành thật nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Cái chết của Triệu Phi Phi xem ra đã bị Thủy An Lạc ghim trong lòng rồi.

Sở Ninh Dực cũng không thèm chấp nhặt với cô, anh nói: “Tối qua Hạ Lăng đột nhiên đọc được ký ức của nguyên chủ, dẫn đến việc cơ thể bị suy yếu.”

Thủy An Lạc nhất thời tỏ ra không thể tưởng tượng nổi.

Cô ngẩn ra chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực, như thể đang tiêu hóa xem câu vừa rồi của anh là có ý gì.

“Đọc được ký ức của nguyên chủ, cũng có nghĩa là, Hạ Lăng trở thành chị Kỳ Nhu á?” Thủy An Lạc thốt lên.

“Trọng điểm là ở câu cuối cùng.” Sở Ninh Dực đen mặt nói.

Thủy An Lạc: “...”

“Em xin lỗi, lại đi, lại đi.” Thủy An Lạc cười ha hả, câu cuối cùng là gì ấy nhỉ?

“Thế nên vì Hạ Lăng đọc được ký ức của chị Kỳ Nhu, cho nên mới mất mạng sao, đây là cái lý gì vậy?” Thủy An Lạc gãi đầu, cô bỗng không thể nói rõ được đây là chuyện gì.

Câu hỏi này Sở Ninh Dực cũng không thể trả lời cô được. Dù cho anh có thông minh đến đâu cũng không thể đáp lại vấn đề này. Anh nghĩ, kể cả là những chuyên gia nghiên cứu về người cải tạo gen kia cũng chẳng trả lời được đâu, vì bọn họ căn bản vẫn còn chưa biết.

Thủy An Lạc vỗ vỗ vai Sở Ninh Dực, sau đó nhảy xuống khỏi người anh, lấy cái hộp dưới giường ra, trong đó có toàn bộ các bản ghi chép mà trước đây chú Hạng đã để lại cho cô.

Sở Ninh Dực ngồi bên mép giường nhìn cô ngồi bệt xuống đất tìm đồ, “Tìm gì thế?”

“Em nhớ trước đây sư phụ có ghi lại, tế bào trí nhớ của con người sau khi chết vẫn có thể sống được một thời gian, em nghĩ có lẽ có thể tìm được chút gì đó khác.”

Nói xong Thủy An Lạc lại tiếp tục lật xem bản ghi chép, “Hình như có một người bệnh sau khi được tuyên bố đã chết, một ngày sau, cũng không còn hiện tượng có sự sống, nhưng khi được đưa vào nhà xác, chú Hạng kiểm tra lại lần nữa thì phát hiện tế bào trí nhớ trong trong cơ thể người đó vẫn còn sống.”

Sở Ninh Dực nhíu mày, nhưng cũng không làm phiền cô tìm tài liệu.

...