Chương 3357: Hy vọng tan vỡ [6]


...

Sở Lạc Ninh phải đi dạo với bà nội của vợ. Khi Sở Ninh Dực biết chuyện này, Sở Ninh Dực tặng cho con trai mình một ánh mắt “tự lo đi nhé“.

Sở Lạc Ninh: “...”

“Ba, sao con cảm thấy ánh mắt của ba hơi sai sai nhỉ.” Sở Lạc Ninh đi ra cửa rồi còn chạy lại. Anh cảm thấy ba có chuyện gì đó đang giấu mình.

“Nhìn con bằng ánh mắt coi trọng đấy.” Sở Ninh Dực kỳ thị.

“Con trai ba có tiền đồ thế coi trọng là phải rồi, ba không thấy hả, chiến hữu lớn tuổi ở quân doanh không nói với ba “lão Sở à, con trai anh đúng là một nhân tài” à, không nói hả ba.” Sở Lạc Ninh đắc ý nói.

“Ba đây chỉ biết, chú Ba nói với ba, hôm nay có con trai của tập đoàn nào đó đi du học từ Mỹ về...”

“Ba, con phắn trước đây.” Sở Lạc Ninh nói rồi vội vàng rời đi.

Đùa à, định cướp người của anh á?

Sở Lạc Ninh hôm nay vẫn mặc quân phục, quân hàm thiếu tá chói lòe lòe trên cầu vai.

Anh biết hai người già trong nhà họ An không thích công việc của anh, nhưng anh sẽ không làm ra cái chuyện luôn tự lừa mình dối người rằng họ không quan tâm đâu, chi bằng để anh phóng khoáng thể hiện một chút.

Cho nên, khi Sở Lạc Ninh xuất hiện ở cửa nhà họ An, An Hinh Duyệt đang mặc áo khoác lông đứng đợi ở cửa. Khi nhìn thấy anh cô liền khựng lại, bước xuống bậc thềm ôm lấy cánh tay anh, “Sao anh không thay đồ?”

Sở Lạc Ninh đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay cô. Nhìn ông nội và bà nội của An Hinh Duyệt từ trong nhà bước ra, anh lễ phép chào hỏi, “Con chào ông bà.”

Ông nội An gật đầu, cũng coi như hài lòng với Sở Lạc Ninh, chỉ có bà nội An gật đầu rất hờ hững.

Sở Lạc Ninh bước tới mở cửa xe ra giúp họ, sau khi họ lên xe mới đóng cửa xe lại, nhận nhiệm vụ lái xe.

“Lạc Ninh ở quân doanh chắc bận lắm nhỉ?”

Sở Lạc Ninh vừa khởi động xe, ông An đã ném cho anh quả lựu đạn đầu tiên.

Sở Lạc Ninh khựng lại, vẫn không hề hoảng loạn mà lái xe ra đường lớn, “Cũng bình thường ạ, gần đây không bận rộn gì mấy. Bây giờ cuối tuần cũng không nhiều việc như trước kia nữa, có thể nghỉ ngơi.”

“Mấy năm không nghỉ ngơi gì, cứ phải nghỉ nhiều một chút.” Bà An đột ngột lên tiếng.

“Bà nội.” An Hinh Duyệt vội nói, cô thấy xót Sở Lạc Ninh.

Thật ra Sở Lạc Ninh hiểu được, mấy năm trước anh cứ ở bên ngoài mãi, An Hinh Duyệt một lòng một dạ chờ đợi anh, chắc chắn đã khiến người trong nhà không vui. Lúc còn nhỏ bà An đối xử với anh cũng rất tốt, cho nên bà xót cháu gái mình cũng là hợp lý thôi.

“Con cũng cần nghỉ ngơi một thời gian, cũng làm khó Miên Miên cứ phải đợi con.” Sở Lạc Ninh cung kính và đúng mực trả lời bà.

Bà An còn định nói gì đó, nhưng người ta đã nhũn nhặn như vậy rồi, bà cũng không thể nào nói thêm mấy câu trách móc được.

Ông An rất hài lòng với Sở Lạc Ninh, “Thằng bé này, từ nhỏ đã thông minh, có điều làm lính ấy mà, khổ cho người nhà lắm.”

Sở Lạc Ninh cảm thấy chú Ba nhà anh ranh mãnh như vậy là được di truyền từ ông An, cứ nhẹ nhàng như thế này mới là khó trả lời nhất.

“Bây giờ cũng không giống lúc trước nữa, dẫn dắt quân lính dùng kỹ thuật cả rồi, cũng không phải làm việc liều mạng như trước kia, cho nên cũng không bận lắm đâu ạ.” Sở Lạc Ninh vẫn từ tốn tiếp chiêu hai người.

An Hinh Duyệt không có chỗ nào để chen vào, chỉ biết thương Sở Lạc Ninh. Thật ra cô cũng tin rằng một mình Sở Lạc Ninh có thể giải quyết được mọi việc.

Dù sao thì, anh có khả năng đó mà.

“Vậy hai đứa kết hôn xong định cho Miên Miên đi theo luôn hả?” Ông An lại hỏi.

...