Chương 1662: Đảo kim cương thẳng tiến [11]


...

Đảo kim cương là một nơi thần bí với tất cả mọi người.

Bề mặt của nó có vô số kim cương vẫn chưa được khai thác. Có người nói, chỉ cần giẫm chân xuống thôi cũng có thể đào được một viên kim cương cực phẩm trên thế giới này.

Đây là một hòn đảo nhỏ, diện tích không lớn, xung quanh đều là biển. Trên đảo có một căn biệt thự, nghe đồn năm xưa đó là nơi ở của công chúa Delia. Bà không ở lại trong hoàng thất mà sống một mình ở nơi này.

Môi trường sinh thái trên đảo được bảo vệ rất tốt. Căn biệt thự gần như được rừng bao quanh. Nếu không có người quen thuộc dẫn đường, e là khó có thể tìm được.

Đám người Kiều Nhã Nguyễn sẽ ở lại nơi này một tháng, cho đến khi buổi đấu giá kết thúc.

Họ phân tán thành các nhóm nhỏ, lấy danh nghĩa vệ sĩ đi theo những thương nhân tới đấu giá để vào được đây.

Kiều Nhã Nguyễn và một chiến hữu khác được phân đi theo một người đàn ông nhỏ con bụng bự. Người đàn ông này nhìn thấp bé, nhưng trông có vẻ rất giỏi giang.

Trước cửa căn biệt thự có người canh gác, ra vào đều sẽ bị kiểm tra. Trước hết, phải đảm bảo được rằng người đó đủ giàu có để tới tham gia đấu giá hay không. Thứ hai, họ sẽ kiểm tra để đảm bảo rằng vệ sĩ của những thương nhân này không thể mang vũ khí vào được, chuyện này gây bất lợi cho họ.

Kiều Nhã Nguyễn kẹp đèn laser trước ngực, vì nó rất nhỏ nên đã qua được kiểm tra.

Lúc này trong căn biệt thự cũng không có mấy người, nhưng Kiều Nhã Nguyễn vừa bước vào liền sững cả người.

Căn biệt thự này rất lớn, cảm giác phải cả nghìn mét vuông, ít nhất muốn đi hết từ đầu tới cuối cùng phải mất một đống thời gian.

Dưới sàn nhà được lát đá cẩm thạch màu trắng lông dê, phía trên treo đèn kim cương, rất to, sáng lấp lánh. Đèn chạy kéo dài ra ngoài với những viên đá nhỏ dần. Nếu vào buổi tối, bật đèn lên, Kiều Nhã Nguyễn có thể tưởng tượng được ra sẽ có cảnh tượng như thế nào.

Căn biệt thự này có sáu tầng, Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên nhìn, trên bậc thang cũng được trang trí bằng đá, đây là một nơi vô cùng xa hoa.

Người hầu đưa họ lên tầng ba, đó là nơi vệ sĩ ở, còn tầng bốn là nơi dành cho các thương nhân ở.

Tầng ba và tầng bốn được áp dụng như phương thức của khách sạn, Kiều Nhã Nguyễn ước chừng thử, nơi này có ở mấy nghìn người cũng không có vấn đề gì.

Người hầu mở cửa giúp họ, vì vệ sĩ nhiều hơn thương nhân, thế nên họ phải ở hai người một phòng. Kiều Nhã Nguyễn ở chung phòng với chiến hữu của mình.

Vừa đóng cửa, người chiến hữu kia không nhịn được liền thấp giọng mắng một câu, “Đệch, lắm tiền vậy sao, đi ngang qua hành lang lấy một viên đá ở đó thôi cũng phát tài được ấy chứ?”

“Không thì sao, cậu cảm thấy tại sao lại có nhiều người bon chen nhau tới đây như vậy chứ?” Kiều Nhã Nguyễn đánh giá khắp căn phòng, hoàn toàn mô phỏng theo khách sạn, cũng không có chỗ nào đặc biệt cả.

Chiến hữu kia nói xong câu đó cũng không nói gì nữa, dù sao thì giờ họ cũng đang là người bị giám sát.

Kiều Nhã Nguyễn đi tới cửa sổ, tháo cặp kính râm bự chảng của mình xuống. Bên dưới có một cái đài phun nước nhân tạo, ở giữa có tượng một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ.

Vì ở khoảng cách quá xa nên Kiều Nhã Nguyễn không nhìn rõ được, chỉ có thể nhìn được dáng vẻ đại khái của nó.

Người phụ nữ đó được điêu khắc cực xinh đẹp, Kiều Nhã Nguyễn nhìn mãi rồi nheo mắt lại, chỉ cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt.

Trong lúc cô đang hiếu kỳ, bỗng nhìn thấy một bé gái đứng bên cạnh bồn nước.

Bé gái?

Kiều Nhã Nguyễn giật bắn mình. Đó không phải chính là Tiểu Nha Nha đã cứu họ ở núi Châu sao, sao con bé lại ở đây?

Kiều Nhã Nguyễn nghĩ vậy liền nhảy từ tầng ba xuống.

“Này, Judy!” Vị chiến hữu kia giật mình gọi tên giả của cô. Họ không thể tùy tiện chạy lung tung được.

Sau khi nhảy xuống tới nơi, cô nhìn bé gái vẫn đang mải nghịch nước kia rồi từ từ đi tới.

...