...
Phía Nam là đường núi, phía Bắc là đường dẫn về trấn nhỏ cũng chính là con đường rất dễ bị phát hiện.
“Sư Niệm!” Sở Húc Ninh trầm giọng nói.
Sư Niệm đã nhằm về phía trước nổ súng, sau đó cười híp mắt nhìn Sở Húc Ninh: “Không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.”
Bởi vì đám người kia đã đuổi tới cho nên việc duy nhất bọn họ có thể làm lúc này chính là chạy.
***
Thành phố A, Thấm Tâm Viên
Sở Lạc Nhất đang ở nhà đợi tin. Kiều Vi Nhã chạy từ bên ngoài vào.
Sau đó cô đưa di động trong tay mình cho Sở Lạc Nhất: “Sở Húc Ninh với chị Niệm Niệm bị nhốt ở Malaysia rồi! Trước mắt sống chết không rõ! Mẹ em nói bây giờ hoàn toàn không có cách nào để cứu viện cả!”
Sở Lạc Nhất nghe xong liền sững lại. Cô ngơ ngác nhìn Kiều Vi Nhã: “Chẳng phải chị Niệm Niệm đi quay chương trình thôi sao? Anh Húc Ninh là đi làm nhiệm vụ mà.”
“Em vừa mới gọi điện cho chị Tám! Chị ấy nói bên kia có xảy ra một số chuyện, trước đó có người công khai ảnh chụp của Sở Húc Ninh cho nên khiến chị Niệm Niệm cũng rơi vào nguy hiểm! Hiện giờ bọn họ vẫn còn ở Malaysia.” Kiều Vi Nhã nói rồi nhìn thẳng vào Sở Lạc Nhất: “Quan trọng là bọn họ không có được cứu viện, bởi vì quân đội nước ta không được phép tiến vào đó!”
Sở Lạc Nhất lập tức kéo tay Kiều Vi Nhã: “Em chờ đã, ý em là anh Húc Ninh đến Malaysia để thực hiện nhiệm vụ đặc biệt?!!!”
“Đúng thế!”
Sở Lạc Nhất suy tính một hồi rồi đứng phắt dậy: “Vậy em định làm gì?”
“Sở Lạc Duy với Sở Vi đã đến chỗ trực thăng rồi, chúng ta là học sinh, không có bất cứ thân phận gì nên chúng ta có thể đến đó giúp đỡ!” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nói.
Sở Lạc Nhất gật đầu một cái rồi vội vàng chạy lên lầu lấy đồ. Cô cũng muốn đi với Kiều Vi Nhã.
Đồ đạc Sở Lạc Nhất cầm theo cũng không nhiều, chỉ có một cái túi nhỏ.
Bốn người hoàn toàn không thông báo chuyện bọn họ bay đến Malaysia cho bất cứ ai. Thậm chí chính bản thân bốn người cũng không suy tính đến chuyện này, chỉ đơn giản là bạn tốt gặp nạn nên bọn họ muốn đi cứu người thôi.
Sở Húc Ninh bị làm sao bọn họ không quan tâm, thế nhưng Sư Niệm lớn lên cùng họ, việc này họ không thể không nhúng tay vào.
Khi bốn người vừa đến sân bay, còn chưa kịp đi vào đã bị cản lại.
Bọn họ dừng lại nhìn người đàn ông từ từ bước xuống xe.
“Ba!” Sở Lạc Nhất thấp giọng gọi một tiếng.
Có thể thấy rõ là Sở Ninh Dực chạy thẳng từ công ty tới đây vì lúc này anh còn không mặc áo khoác.
“Ngu ngốc!” Sau khi xuống xe rồi, Sở Ninh Dực nhìn một lượt bốn người rồi trầm giọng mắng: “Đó là nơi mấy đứa có thể đi được hả?”
Có thể thấy được Sở Ninh Dực đã sớm biết chuyện này.
“Nhưng mà chị Niệm Niệm...” Sở Lạc Nhất muốn phản bác.
“Thực sự lo lắng cho con bé ấy thì đừng có gây thêm phiền toái nữa!” Sở Ninh Dực nói rồi chỉ tay về phía Sở Lạc Duy: “Nó ngu ngốc rồi con cũng ngu ngốc theo nó luôn đúng không?”
Sở Lạc Duy hơi cúi đầu, bởi vì Kiều Vi Nhã cứ làm ầm ĩ lên đòi đi cho nên cậu cũng không còn cách nào khác.
“Về nhà ngay!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Nhưng mà ba ơi, lẽ nào cứ để cho anh Húc Ninh với chị Niệm Niệm ở trong nguy hiểm như vậy sao?” Sở Lạc Nhất lớn tiếng hỏi.
“Cậu ta là quân nhân! Đó là nhiệm vụ của cậu ta!” Sở Ninh Dực nói rồi liếc mắt lườm bốn người một lượt, sau đó lại nói: “Quay về!”
Bốn người liếc nhìn nhau rồi nhìn thoáng qua lái xe, chắc chắn là do người này lén báo cáo rồi.
“Nhưng chị Niệm Niệm phải làm sao bây giờ?” Kiều Vi Nhã không yên lòng nói.
“Còn chưa đến lượt mấy đứa quan tâm, đi về nhà mau!” Sở Ninh Dực nói, tỏ ý bảo Sở Vi quay về.
Sở Vi thở dài một hơi, chỉ có thể gật đầu.
“Cậu chủ, cô chủ, hiện giờ hai cô cậu có bay trực thăng qua đó cũng không vào được đâu, cho nên cứ trở về đi thôi, bên kia sẽ có người tiếp ứng mà.” Tài xế cũng phụ họa nói.
Sở Lạc Nhất hơi cúi đầu, liệu có phải người tiếp ứng kia chính là Cố Tỉ Thành không?!
...