...
Thành phố A, Thấm Tâm Viên.
Lúc Thủy An Lạc đi làm về thấy con trai mình đang ngồi ở chòi nghỉ mát ngoài cửa.
Cô nhìn Sở Ninh Dực đang lái xe một cái, để tránh cho việc bản thân bị dè bỉu một trận, cô dứt khoát không nói lời nào mà xuống xe đi xem con trai.
Sở Lạc Duy trông thấy mẹ xuống xe cũng chỉ ngẩng lên liếc một cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu nghịch nghịch điện thoại.
Còn Sở Ninh Dực thì đi đỗ xe.
Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh con trai, “Con định nối gót anh trai con đấy à?”
“Còn lâu con mới nhất như anh ấy”
“Con còn chưa bằng anh trai con đầu” Thủy An Lạc trực tiếp đả kích con trai, rồi lại nói tiếp: “Con nói mẹ nghe, rốt cuộc con nghĩ thế nào? Tiểu Bất Điểm không phải là người con muốn sống trọn đời sao?”
“Tất nhiên là phải rồi ạ” Sở Lạc Duy cau mày, anh không phục với cách nói này của mẹ. Lúc anh chọn Kiều Vi Nhã, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ chia tay cô để đi tìm người nào khác.
Sở Lạc Duy nói xong lại cau mày chặt hơn, ngay đến điện thoại cũng bị anh xoay vòng vòng trong tay.
“Đúng là cứng đầu y như ba con vậy” Thủy An Lạc thở dài, “Thích thì đi giải quyết vấn đề đi, con ngồi đây thì có tác dụng gì?”
“Tu tiên, chở ông trời xuống giải quyết vấn đề cho nó chứ sao” Sở Ninh Dực đỗ xe xong đi tới, phũ phàng quảng một câu.
Thủy An Lạc: “...”
Sở Lạc Duy: “..”
Sao cô lại tìm được một người chồng như thế này vậy?
Sao anh lại có một người cha như thế này vậy?
“Anh có thể im miệng đi được không?” Thủy An Lạc đen mặt hỏi.
Sở Ninh Dực kiêu căng hừ một tiếng, người khác muốn nghe anh nói còn không được nghe đâu, hai người này đúng là không biết quý trọng gì cả.
“Mau vào đi, trở trời lúc nào không hay, không biết giờ lạnh thế nào à?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Tất nhiên lời quan tâm là dành cho vợ anh, chẳng liên quan gì tới con trai anh hết.
Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc đứng dậy, “Để nó lạnh chết ngoài này luôn đi, xem xem nào có thể đông lại để có tác dụng hơn chút không?
“Em muốn để anh ngoài này xem cái miệng của anh có động lại được không thì có ấy” Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực kéo vào trong vẫn không quên đá cho anh một phát.
Sở Ninh Dực nghe thấy cô nói vậy thoáng cau mày, cúi đầu nói vào tai cô một câu gì đó, khiến Thủy An Lạc phải cầm luôn túi xách lên đập.
Sở Lạc Duy vẫn ngồi yên ở đó, nhìn ba mẹ mình đến giờ vẫn gắn bó như keo sơn, tại sao anh với Tiểu Bất Điểm lại lắm vấn đề như vậy?
Sở Lạc Duy nghĩ rồi cầm điện thoại gọi đi: “Sở Vi, đi uống rượu với tôi đi, gặp ở chỗ cũ”
Lúc này Sở Vi đang ở nhà ngọt ngào nấu nướng với cô bạn gái không tiền đồ của mình, nghe thấy điện thoại liền ngẩn tò te.
Triệu Hân Hân quay ra thấy Sở Vị nghẹt mặt, “Làm gì thế?”
“Cậu Hai bảo anh đi uống rượu với cậu ấy?” Cuối cùng Sở Vi cũng bỏ điện thoại xuống, “Xem ra lần này Tiểu Bất Điểm chơi thật rồi”
Triệu Hân Hân xì một tiếng, quay lại tiếp tục nấu nướng, “Đáng đời!”
Chuyện của Kiều Vi Nhã với Sở Lạc Duy cô cũng biết được một chút, thế nên câu đáng đời này cũng có lý do của nó.
Sở Vi cũng cảm thấy đáng đời, nhưng tại sao lại bắt anh đi uống rượu cùng chứ?
Đáng tiếc, anh không thể làm trái lại lời Sở Lạc Duy, hơn nữa cậu ta cũng chẳng cho anh cơ hội để từ chối, thể là anh cũng chỉ còn nước thu dọn đồ đạc ra ngoài. Dù sao thì cậu Hai nhà anh cũng không thích phải đợi người khác mà.
...