Chương 1296: Anh bị bệnh, em có thuốc [1]


...

Kiều Nhã Nguyễn nhìn hai mẹ con đồng thời lên tiếng. Cô nghĩ có lẽ Phong Phong còn chưa biết, chắc mẹ Phong hôm nay tới đây là để tố cáo đây mà!

Nhưng mà có tố cáo xong thì sao chứ, chuyện này là do Sở Ninh Dực làm, có bản lĩnh thì bà ta đi mà trách Sở Ninh Dực ấy.

Chân mày của Phong Phong nhíu chặt.

“Xem ra Phong phu nhân có rất nhiều chuyện muốn nói cùng Phong Ảnh đế rồi. Tôi đây không quấy rầy hai người nữa!” Kiều Nhã Nguyễn hơi nhếch khóe môi thành một nụ cười có chút ma mị cùng trào phúng.

“Đứng lại!” Phong Phong trầm giọng nói, rồi đưa tay nắm chặt lấy cổ tay cô.

“Anh bảo ai đứng lại thế?" Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại tức giận mắng một câu.

Mẹ anh ta bắt nạt cô thì cũng thôi đi. Bây giờ cả anh ta cũng muốn bắt nạt cô sao?

Đâu ra chuyện ngon ăn như vậy.

Phong Phong: “...”

Tính khí của Kiều Nhã Nguyễn còn khó nhằn hơn anh nghĩ nhiều.

“Mày quát ai đấy hả?” Mẹ Phong thấy con trai mình bị mắng thì lập tức tiến lên giằng tay Phong Phong ra, sau đó trợn mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Con hồ ly như mày tính khí cũng không phải vừa đâu!”

Phong Phong thấy nhức hết cả đầu.

Kiều Nhã Nguyễn quay lại nhìn Phong phu nhân từ trên xuống dưới một lượt, sau đó lại nhìn người giúp viêc đứng ở cửa kia. Đúng là lần nào bà ta ra cửa cũng phải dẫn theo người giúp việc hoặc vệ sĩ, chẳng lẽ làm nhiều chuyện xấu quá rồi nên sợ bị người ta đánh sao?

“Phong phu nhân, người có não đều nhìn ra người tôi mắng là ai! Cũng may bà có mặt ở đây, bà nợ tôi một lời xin lỗi. Giờ mà bà nói ra thì chúng ta không ai nợ ai nữa, thế nào?”

“Tao xin lỗi mày á? Mày xứng sao? Đồ khốn kiếp!” Phong phu nhân thét lên the thé.

“Lỗ mũi thẳng về phía trước chính là con heo, quả nhiên là giống y như Phong phu nhân.” Kiều Nhã Nguyễn không hề khách khí đốp lại một câu.

“Con thấy chưa Phong Phong! Hạng đàn bà thế này chẳng có chút tố chất nào cả đâu!”

“Tố chất của bà thì cao lắm, cao bằng trời luôn!” Giọng điệu của Kiều Nhã Nguyễn càng thêm khinh khỉnh.

Phong Phong đưa tay bóp trán của mình. Mẹ của anh mãi không rút ra được bài học, Kiều Nhã Nguyễn là kiểu người không chọc vào được.

Hiện tại anh cảm thấy Sở Đại nhà mình đúng là là yêu nghiệt.

Dùng cách come-out để ép mẹ ruột phải thừa nhận Thủy An Lạc là đối tượng thích hợp nhất làm con dâu Sở gia, tiếp đó lại giải quyết luôn bà nội, sau đó lại cưới được vợ vào cửa, đây không phải là chẳng còn chuyện gì nữa hay sao?

Nhưng hiện tại, mẹ đẻ và vợ tương lai của anh ta lại cãi nhau ầm ĩ đến thế này. Có vẻ như mẹ anh ta còn thà để anh ta come-out luôn cho rồi.

“Phong Phong! Mẹ nói cho con biết, con và cô ta tuyệt đối không có kết quả gì đâu! Trừ khi mẹ chết!”

“Thật ngại quá, bà không cần chết đâu. Tôi đâu có muốn bị người ta gọi là Phong phu nhân! Có một cái danh xưng giống bà thật khiến tôi buồn nôn!” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền dứt khoát xoay người rời đi, thế nhưng lại bị vệ sĩ bên ngoài chặn lại.

Phong Phong nhíu chặt chân mày, tại sao cách nói chuyện của cô cứ phải khiến người khác bị tổn thương như vậy?

“Tránh ra!” Phong Phong trầm giọng nói, chân mày càng thêm nhíu chặt.

Vệ sĩ hơi sững người, sau đó quay sang nhìn Phong phu nhân.

“Tôi nói tránh ra mấy người không nghe thấy sao?” Giọng của Phong Phong càng lạnh lùng hơn, sau đó anh ta bước tới đẩy gã vệ sĩ đang chắn trước mặt Kiều Nhã Nguyễn ra: “Em về trước đi, một lát nữa tôi...”

“Không cần, Phong Ảnh đế cứ ở đây mà làm con trai bảo bối của mẹ anh đi!” Kiều Nhã Nguyễn cười nhạt một cái rồi cất bước rời khỏi nơi này.

“Tôi...”

“Phong Phong! Con đứng lại đó cho mẹ!” Mẹ Phong thấy anh ta định đuổi theo thì đột nhiên kêu lên.

Phong Phong hít sâu một hơi, nghĩ đến mục đích mình ở lại thì không đuổi theo nữa.

“Phong Phong! Loại đàn bà như vậy...”

“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì đây?” Phong Phong trầm giọng nói: “Chuyện tình cảm của con do con tự quyết định, chẳng liên quan gì đến mẹ hết!” Phong Phong nói rồi xoay người đi thẳng.

“Phong Phong! Hôm nay con mà dám đi tìm con ả kia thì mẹ sẽ chết cho con xem!” Mẹ Phong đột nhiên lớn tiếng kêu lên.

...