...
Sở Ninh Dực nhìn Sư Hạ Dương với ánh mắt thâm trầm.
Sư Hạ Dương từ đầu tới cuối vẫn rũ mắt xuống không nhìn anh.
“Tôi thật lòng dẫn dắt cậu, nhưng kết quả là cậu lại đẩy tôi lên đoạn đầu đài có đúng không?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc ở bên ngoài cẩn thận lắng nghe, nhưng khi nghe thấy câu nói này, cô liền sững cả người, cái gì cọi là “cậu đẩy tôi lên đoạn đầu đài” cơ chứ?
Sư Hạ Dương là lính do Sở Ninh Dực huấn luyện sao?
Thủy An Lạc không dám ở lại đây lâu nữa, cô vội vàng rời khỏi đây.
Sáng nay không phải ra ngoài khám với chủ nhiệm khoa ngoại, thế nên cũng không có nhiều bệnh nhân lắm. Sau khi xong việcchủ nhiệm khoa ngoại yêu cầu, Thủy An Lạc liền đi làm việc của mình.
Cô tới khoa sản lấy kết quả, chắc Sở Ninh Dực vẫn chưa thể quay lại ngay được.
Nhưng Sư Hạ Dương là lính của Sở Ninh Dực, đây là điều ngoài sức tưởng tượng của cô.
Thủy An Lạc còn chưa đi tới khoa sản, An Phong Dương đã tới, thế nên cô đành phải đi gặp An Phong Dương trước.
An Phong Dương vừa xuống xe liền vào bệnh viện, gặp ngay Thủy An Lạc đang đi ra: “Họ đâu rồi?”
“Đang nói chuyện ở ban công phía sau.” Thủy An Lạc chỉ chỉ ra đằng sau.
“Sở Đại vẫn chưa ra tay đấy chứ?” An Phong Dương nghi ngờ hỏi.
Thủy An Lạc lắc đầu: “Sư Hạ Dương trước đây là lính của Sở Ninh Dực ạ?”
“Sao em biết?” An Phong Dương nhíu mày hỏi lại.
“Em vừa nghe thấy.” Thủy An Lạc lại chỉ ra sau.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” An Phong Dương nói rồi liền quay người đi ra ngoài trước.
Thủy An Lạc vội đi theo anh, bên ngoài không có nhiều người, thế nên rất yên tĩnh.
“Sư Hạ Dương là người Sở Đại thích nhất trong nhóm quân đầu tiên mà Sở Đại dẫn dắt khi còn là Liên trưởng liên khu. Cậu ấy thường nói với anh rằng, chờ khi nào cậu ấy huấn luyện xong cho Sư Hạ Dương rồi, hai đứa anh cũng có thể rút lui. Khi đó Sư Hạ Dương quả thật rất có triển vọng, thế nên Ninh Dực vẫn luôn xem trọng cậu ta, nhưng sau này...”
Thủy An Lạc lắng nghe anh nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó bọn anh vô tình biết được, Sư Hạ Dương là người do Fool cử đến, thật ra nếu nói trắng ra thì là người Fool đưa tới để giám sát Sở Đại.”
“Giám sát Sở Ninh Dực?” Thủy An Lạc không tin nổi mà thốt lên. Cô hiểu Sở Ninh Dực, lính mà anh cố gắng hết sức dẫn dắt vậy mà lại là để giám sát anh. Sư Hạ Dương có thể sống đến giờ quả thật là một kỳ tích rồi.
An Phong Dương gật đầu, “Fool cần người tiếp quản, ít nhất phải là người đã được ông ta giám sát mười năm trở lên, đến khi Sở Đại ba lăm tuổi, vừa tròn mười lăm năm, thế nên lúc đó...” Chắc cũng chính là lúc tuyên bố di chúc rồi.
“Anh đợi chút đã.” Thủy An Lạc tỏ ý cô cần khởi động một chút não của mình, sao cô nghe mà không hiểu gì hết vậy.
“Không cần hiểu, em chỉ cần biết, Sư Hạ Dương là cái gai trong lòng Sở Đại là được rồi. Mấy năm nay anh còn tưởng bọn họ có thể yên ổn được với nhau rồi cơ.” An Phong Dương thở dài, xem ra anh chủ quan quá rồi.
Não Thủy An Lạc vẫn chưa khởi động lại, nhưng An Phong Dương đã bật nút lên cho cô rồi.
“Thế giờ phải làm sao đây? Chắc họ sẽ không đánh nhau đâu chứ?”
“Chắc không đâu, có đánh thì cũng chỉ có Sở Ninh Dực ra tay, có thế nào cậu ấy cũng là người mà Sư Hạ Dương phải gọi một tiếng sư phụ mà.” An Phong Dương nói rồi quay lại vỗ lên vai Thủy An Lạc: “Vậy nên tổ tông à, em đừng có nhắc tới Sư Hạ Dương trước mặt cậu ấy đấy, biết chưa?”
Thủy An Lạc gật đầu, trước đây cô không biết, giờ biết rồi, cô còn lâu mới ngu ngốc đi hỏi anh về anh ta.
An Phong Dương hài lòng, vỗ vỗ lên vai cô, đang định về thì lại thấy Kiều Nhã Nguyễn đang bước xuống xe: “Con bé rảnh rỗi hết chuyện để làm rồi hả?”
...