...
Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi, cũng không ý kiến gì nữa.
Phong Phong tìm được chỗ có tín hiệu rồi gửi tin nhắn đi.
Kiều Nhã Nguyễn nhịn không được mà ngó nghiêng, sau đó tò mò hỏi: “Gửi cho ai thế?”
“Sở Đại với An Tam.” Phong Phong nói rồi cất di động đi. Xuống núi rồi nên những mối nguy hại quanh họ cũng đã giảm bớt đi.
Lúc Sở Ninh Dực nhận được tin nhắn của Phong Phong thì đang ở trong nhà của Lawrence.
Anh cất điện thoại đi, tiếp tục nói chuyện với Lawrence.
Nghe hai người nói chuyện, Thủy An Lạc chẳng hiểu gì cả, nhưng đại khái vẫn biết là họ đang hỏi han nhau.
Cánh cửa được mở ra, Thủy An Lạc tò mò quay đầu lại.
Người đàn ông bước vào chừng hai mươi tuổi, dáng người của anh ta rất đẹp, hơn nữa còn có đôi mắt xanh cùng mái tóc vàng óng. Một anh chàng rất đẹp trai.
“Ba có khách à?” Người kia tò mò hỏi, lúc anh ta nhìn thấy Thủy An Lạc liền ngạc nhiên kêu lên: “An! Hóa ra là cô à!”
“Janis?” Thủy An Lạc cũng ngạc nhiên không kém, rốt cuộc cô không cần đóng vai làm cảnh nền nữa rồi.
Sở Ninh Dực khẽ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang tiến vào. Mặt anh tỉnh rụi kéo Thủy An Lạc vào lòng mình, rồi nói lời tạm biệt với ông Laurence.
Thủy An Lạc hơi sững sờ, quay lại nhìn Sở Ninh Dực, chẳng phải vừa rồi vẫn đang nói chuyện vui vẻ với nhau đấy sao?
“Sở tổng, nếu đã tới thì không bằng ở lại ăn bữa cơm trưa. Vừa hay tôi với An cũng có thể trò chuyện về cuộc thi lần này.” Janis mỉm cười nói.
Khóe miệng của Sở Ninh Dực khẽ cong lên, đây chính là chuyện mà anh để tâm đấy. Người đàn ông này cũng thật là thẳng thắn.
“Cuộc thi? Là cuộc thi về các căn bệnh về tim lần này ấy hả?” Lawrence đột nhiên hỏi.
“Vâng ba, chính là cuộc thi mà ba đứng ra tổ chức ấy, An cũng là một thí sinh.” Janis nói.
Sở Ninh Dực lại bắt đầu có thêm vài suy nghĩ, nếu như cuộc thi này là do ngài Lawrence tổ chức thì hiện tại anh chỉ cần biết một vấn đề thôi.
“Nghe nói ngài Lawrence có hai người con, không biết vị còn lại bây giờ đang làm gì rồi?” Sở Ninh Dực hỏi.
“Ừ, tôi có hai đứa con, một là Janis này, tôi thích thằng bé lắm. Còn có một đứa không nên thân là James, nó theo nghiệp kinh doanh, đúng là gia môn bất hạnh.” Lawrence ai oán nói.
Như vậy, Sở Ninh Dực đã có được đáp án mà mình cần.
James với Lão bá tước đã cấu kết với nhau.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, đây chính là sự trùng hợp kỳ lạ trong truyền thuyết đó sao?
“An, không bằng ở lại ăn bữa cơm đi.” Janis lại nói lần nữa. Dường như khi nhắc tới anh trai của mình, anh ta cũng không vui vẻ cho lắm.
Người đàn ông này thực sự rất đẹp trai, có lẽ do đã làm bác sĩ quá lâu nên trên người của anh ta có mùi thuốc thoang thoảng.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, cô vẫn luôn nghe theo anh.
“Buổi trưa hôm nay tôi có hẹn với bạn rồi, vậy nên không làm phiền gia đình nữa. Có thời gian nhất định tôi sẽ lại tới thăm.” Sở Ninh Dực nói rồi chào tạm biệt ông Lawrence, sau đó đưa Thủy An Lạc về.
Janis thấy hai người họ ra về thì có chút ngạc nhiên: “Sao Sở tổng này lại cứ nhắm vào con thế? Ba cũng quen anh ta à?”
Lawrence ngồi xuống rồi nhàn nhạt nói: “Trước đây ba mẹ của cậu ta từng thuê nhà của ba. Ba từng cứu chàng trai này, cho nên giờ cậu ta chỉ tới cảm ơn ba thôi.”
Janis hiểu ra, gật đầu một cái rồi cũng không hỏi gì nữa.
Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực kéo ra ngoài, tò mò hỏi: “Hẹn ai thế? Sao em không biết?”
“Bây giờ ngoài trai đẹp ra thì em còn biết cái gì nữa?” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
...