...
“Không tìm thấy xác của Triệu Miểu ấy ạ?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Đúng vậy, trên bản tin có nói chỉ thấy xe chứ không thấy người, đoán là bị văng xuống sông, nhưng vẫn không tìm thấy xác đâu cả.” Hà Tiêu Nhiên nói: “Thôi quên đi, con đừng nghe mấy thứ này, nghe rồi lại phiền lòng.”
Thủy An Lạc muốn nói cô vẫn ổn, là do mẹ chồng cô quá lo lắng thôi.
Sở Ninh Dực đến bệnh viện tìm giấy khai sinh của Thủy An Lạc, xem ngày tháng ghi trên đó.
Đúng là tối ngày Trùng dương.
[”Em cảm thấy Long gia chỉ biết gạt người thôi, biết chút thuật bói toán, chữa bệnh thì có thể coi mình là thần luôn chắc?]
Đây là những gì Thủy An Lạc nói về Long gia với anh, lúc ấy cô còn tỏ vẻ khinh bỉ nữa.
Mà Long Man Ngân cũng là người nhà họ Long.
Trong cái nhìn của Sở Ninh Dực thì có lẽ bà là người thông minh nhất trong cả Long gia.
Sở Ninh Dực rời khỏi bệnh viện, sau khi lên xe liền rút di động ra. Anh nghĩ một hồi cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Long Man Ngân.
Chiếc xe đỗ lại ven đường phải đến một tiếng đồng hồ rồi Sở Ninh Dực mới khởi động xe.
Cần gạt nước được bật lên, Sở Ninh Dực nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lưỡng long tranh đấu, người tổn thương lại là vợ anh, chuyện này sao có thể được?
Thấy Sở Ninh Dực về nhà, tâm trạng của Tiểu Bảo Bối mới khá hơn một chút. Nhóc đang đi lại lòng vòng quanh chân mẹ nhưng vẫn tuyệt đối không cho ai đụng vào.
“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối quay lại nhìn thấy daddy nhà mình, cái chân ngắn tũn muốn chạy tới lại được Sở Ninh Dực bế lên bằng một tay, để nhóc con không bị ngã.
“Con đi đâu mà đi suốt cả chiều luôn thế?” Hà Tiêu Nhiên lên tiếng hỏi, lúc này ngoài đường vừa mới lên đèn.
“Không có gì ạ.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt trả lời, sau đó anh liếc mắt về phía Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, anh nhìn cô làm cái gì vậy?
Sở Ninh Dực như cười như không, Thủy An Lạc nhìn mà thấy tim gan run rẩy.
Sau cơm tối, Thủy An Lạc theo Sở Ninh Dực trở về phòng để nói về chuyện của Kiều Nhã Nguyễn.
Sở Ninh Dực chỉ hừ một tiếng, sau đó ôm Tiểu Bảo Bối đi tắm.
Chỉ thế thôi hả?
Sao lại có thể bình thản như vậy chứ?
Thủy An Lạc theo vào phòng tắm, sau đó thấy anh Sở ngày càng quen tay hay việc thì không nhịn được mà cảm khái, quả nhiên ai cũng cần trải qua huấn luyện mà.
“Anh biết rồi à?” Thủy An Lạc dựa vào cửa vừa nhìn anh vừa nói.
“Hai người họ không thể thành đôi được.” Sở Ninh Dực dứt khoát trả lời.
Ầy...
Bán tiên đừng nói trắng ra thế chứ, cô sợ đấy!
“Em cảm thấy, căn bản là Lão Phật Gia không thể quên được Phong Phong. Anh ta là người đầu tiên khiến nó rung động! Kiều Nhã Nguyễn chính là kiểu người như vậy, một khi đã yêu thì cũng chẳng còn đường quay lại.”
“Cô ấy từng thích Mặc Lộ Túc cơ mà.” Sở Ninh Dực không hề khách khí nói.
“Việc này không giống nhau.” Thủy An Lạc đi vào rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực: “Tình cảm của nó với đàn anh chủ yếu là sùng bái hơn là yêu, nhưng mà đối với Phong Phong thì dù có ghét đến đâu nhưng suy cho cùng vẫn là yêu, như vậy mới là yêu thật sự!”
“Có chuyện của Kỳ Nhu chắn ở giữa thì cả đời này hai người họ chẳng thể đến được với nhau đâu.” Sở Ninh Dực nói rồi quay sang nhìn cô gái đang ngồi chồm hỗm bên cạnh mình: “Sau khi chuyện của Lan Hinh kết thúc chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó...”
“Em mạnh mẽ yêu cầu để em tự chuẩn bị, mấy cái công nghệ cao mà anh chuẩn bị em xem không hiểu!” Thủy An Lạc đột nhiên cắt ngang lời Sở Ninh Dực, lúc nói ra yêu cầu này cô cũng thật sự muốn khóc lắm rồi đây.
Nhớ lại cái hôm được cầu hôn, nước mắt nước mũi tùm lum, cảm động thì đúng là rất cảm động, nhưng mà cô cảm động cái lông gì không biết, xem không hiểu, mà nghe cũng không hiểu luôn.
Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ kiên quyết của vợ ngốc nhà mình khẽ gật đầu: “Vốn cũng định tổ chức cho em một buổi hôn lễ bình thường mà.”
...