Chương 3319: Kết cục [17]


...

Sở Lạc Nhất dựa vào cửa nhìn Bạch Hoành đi tới, cô tò mò hỏi: “Chẳng lẽ anh thật sự không thấy hiếu kỳ à? Mẹ anh từ đầu đến cuối đều không hề thừa nhận thân phận của anh.”

“Thế thì sao? Cô muốn nói gì? Tôi phải phản bội lại mẹ của mình sao?” Bạch Hoành gằn giọng nói.

“Không. Tôi chỉ cảm thấy đáng ra anh nên bỏ gian theo nghĩa thôi.” Sở Lạc Nhất nhún vai, “Người phụ nữ đó đã vào thời kỳ cuối rồi, kể cả bí quyết của Long gia có cứu được bà ta đi chăng nữa cũng không thay đổi được trái tim đen tối dơ bẩn của bà ta đâu.” Sở Lạc Nhất cười tít mắt nói, thấy mặt Bạch Hoành sầm xuống. Đây không phải là lần đầu tiên mà hắn thay đổi sắc mặt nữa rồi.

Bạch Hoành phì cười: “Cô nói như vậy chẳng qua cũng chỉ là muốn kéo dài thời gian thôi, rõ ràng cô biết các cô không thể chạy thoát được. Tôi thấy mẹ cô hình như cũng không phải người tốt mà nhỉ, nếu không cũng sẽ không bảo các cô tới đây đánh màn mở đầu thế này.”

Sở Lạc Nhất vẫn đang đứng dựa vào cửa nhìn Bạch Hoành, “Mẹ tôi với mẹ anh chắc là người của hai thế giới khác nhau nên cũng chẳng có gì để so sánh.” Sở Lạc Nhất nói rồi đứng thẳng dậy, “Hơn nữa anh cũng biết anh không thể giết được tôi, anh cũng không dám giết tôi.”

Bạch Hoành giơ luôn súng lên chĩa thẳng về phía Sở Lạc Nhất, “Dựa vào cái gì mà cô cho rằng tôi không dám giết cô?”

“Vì anh sợ chết.” Sở Lạc Nhất nhàn nhạt nói, sau đó lại nhìn chòng chọc Bạch Hoành, “Vì anh sợ chết cho nên anh luôn muốn mình trở thành kẻ mạnh hơn. Vì anh sợ chết nên anh vẫn luôn nghiên cứu cách có thể vào được Long gia, vì anh sợ chết cho nên ngoài mặt mới phải nghe lời mẹ anh, tất cả chỉ vì anh muốn mọi người đều nhắm về phía mẹ mình, thật ra, anh mới là người muốn có được bí quyết của Long gia.”

Sở Lạc Nhất nói xong, cổ đã bị Bạch Hoành siết chặt.

“Con gái mà thông minh quá thì không phải là chuyện tốt đâu.” Cuối cùng Bạch Hoành cũng thu lại biểu cảm trên mặt, hung tợn nhìn Sở Lạc Nhất, “Giờ thì đưa tôi tới Long gia ngay.”

Sở Lạc Nhất vẫn nhìn chằm chằm hắn ta, lúc Sở Lạc Duy bị phân tâm qua phía này lại bị Mạch Thụy tàng hình chém một nhát.

Nhưng không may ở chỗ, lần này máu lại bắn lên cô tay cô ta, thế nên cô ta đã bị lộ vị trí.

Sở Vi nhìn theo hướng cổ tay của cô ta, sau đó tóm lấy bẻ gãy nó.

Con dao rơi xuống đất, xuất hiện trước mắt họ.

Sở Vi nhân cơ hội này khống chế Mạch Thụy, còn Sở Lạc Duy đã chạy lại cứu Sở Lạc Nhất.

Thật ra Bạch Hoành là một kẻ rất đáng sợ. Dù đang phải khống chế Sở Lạc Nhất nhưng hắn vẫn có thể cản được sự tấn công từ Sở Lạc Duy.

Sở Lạc Nhất mím chặt môi, “Tôi đưa anh đi.”

“Nhất Nhất.” Sở Lạc Duy gắt lên, lúc này đã bị Bạch Hoành đạp cho phải quỳ một chân xuống đất.

Cổ Sở Lạc Nhất đau đớn không thôi nhưng cô vẫn gằn ra từng chữ một cách rõ ràng: “Tôi đưa anh vào, nhưng anh không cần mẹ mình nữa à?”

Bạch Hoành mạnh bạo kéo cô đi ra phía sau, “Nói ít thôi, đi mau.”

Sở Lạc Nhất mím môi, Bạch Hoành bỏ tay ra khỏi cổ cô, nắm lấy cổ tay cô kéo cô về phía cửa lớn bên cạnh.

“Nhất Nhất.” Sở Lạc Duy gọi tên cô, nhưng tiếc là hai người kia đã biến mất đằng sau cánh cửa, còn ở đây vẫn còn quá nhiều người cần họ phải đối phó.

Sở Lạc Nhất bị Bạch Hoành kéo đi, bước chân lảo đảo, “Anh đi nhanh như thế làm gì?” Cô bất mãn nói.

“Bớt phí lời đi, đừng có giở trò với tôi.” Bạch Hoành lúc này vẫn đang chú ý xung quanh. Đây là lần đầu tiên hắn thật sự vào đây cho nên lúc quan sát cũng có chút cẩn thận hơn.

...