Chương 3541: Những người không kết hôn [4]


...

Cho nên, đây là hai đứa trẻ đang đọ xem đứa nào không để tâm hơn à?

Vậy thì thật là kỳ diệu quá nhỉ.

Tuy rằng đã bị từ chối, nhưng Tần Mặc không hề giữ khoảng cách với Triệu Hân Hân. Theo lời Tần Mặc nói, cho dù không thể làm người yêu, vậy làm anh em cũng đâu có tệ.

Triệu Hân Hân từ chối cũng không có tác dụng gì, hơn nữa người ta đã nói đến mức này rồi, cô còn nói gì được nữa đây?

Thế cho nên, Tần Mặc có một lý do rất quang minh chính đại để đưa Triệu Hân Hân về nhà với thân phận anh trai lớn.

Thành ra, mỗi khi Sở Vi về đến nhà, anh luôn có thể nhìn thấy bóng dáng Triệu Hân Hân được đưa rước tận của.

Lúc Triệu Hân Hân về đến nhà đã hơn tám giờ tối. Gần đây cô luôn trong tình trạng tăng ca để quan sát công ty, chuyện tuyển thêm nhân viên mới cũng đến tay cô.

Lúc Triệu Hân Hân vào nhà, Sở Vi đang đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài. Triệu Hân Hân thấy tò mò, cô vừa đôi giày vừa hỏi, “Cậu đang nhìn gì thế?”

Sở Vi ngoảnh lại nhìn Triệu Hân Hân đi vào, thấy cô xõa mái tóc được búi cao ra, bước vào phòng bếp tìm nước uống.

“Sao thế, cậu với Tần tổng làm hòa rồi à?” Sở Vi dựa người vào cửa sổ thản nhiên hỏi, che giấu toàn bộ cảm xúc của mình trong câu hỏi thản nhiên đó.

Triệu Hân Hân cầm chai nước khoáng tu một hơi, nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói, “Gần đây Tần tổng giúp đỡ tôi rất nhiều, ít nhất anh ấy sẽ không mắng mỏ tôi.”

Triệu Hân Hân nói xong, đi thẳng vào phòng. Sở Vị: “...”

Cô ấy đang nói về việc anh thu tiền học phí đấy à?

Cô gái vô lương tâm này.

Sở Vi đi theo Triệu Hân Hân đến cửa phòng, “Chuyện lần trước tôi nói với cậu cậu đã nghe rõ chưa?”

Triệu Hân Hân đi đến cửa phòng còn quay đầu nhìn Sở Vi, “Thấy Sở, tính đến thời điểm hiện tại, hình như tôi chưa từng làm chuyện gì khiến thầy không yên tâm, phải không? Cho nên, thầy đừng nhìn tôi như nhìn một đứa trẻ con nữa được không ạ?”

“Con sói vô ơn này.” Sở Vi nói, quay người đi thẳng về phòng mình.

Triệu Hân Hân: “...”

Làm sao cô lại là con sói vô ơn được?

Thật không thể hiểu nổi!

Sở Vi quay về phòng mình, dường như đang dùng việc hít thở thật sâu để bình ổn lại tâm trạng mình.

Sao anh có thể bị chọc giận bởi cô gái ngốc nghếch đó chứ.

Hai người sống chung trong một mái nhà nhưng ôm chung một suy nghĩ “đối phương là đồ ngốc” mà đi ngủ.

“A...”

Một tiếng hét kinh hoàng đột nhiên vang vọng giữa bầu trời đêm.

“Rầm...”

Cửa phòng của Triệu Hân Hân đột ngột bị đạp mạnh, bên ngoài còn có tiếng sấm chớp vang rền.

“Sao thế?” Sở Vi đưa tay bật đèn, nhìn người đang tựa vào đầu giường mà run rẩy kia.

Có lẽ vì ánh đèn trong phòng đã sáng lên, người trên giường không còn vẻ kinh hoàng như ban nãy nữa, chỉ có điều cơ thể vẫn hơi run run đã bán đứng tâm trạng không bình tĩnh của cô lúc này.

“Không có việc gì đâu, chỉ là sấm chớp thôi ấy mà.” Triệu Hân Hân cố tỏ vẻ bình tĩnh, “Ai mà biết thời tiết bên này nhoắng một cái là thay đổi, cậu kích động thể làm gì?”

Sở Vi khẽ nheo mắt, anh kích động sao?

“Cậu có nỗi sợ này từ bao giờ vậy?” Trước kia họ thường xuyên đi trại hè cùng nhau, anh chưa từng thấy Triệu Hân Hân như vậy.

“Tôi thích làm mình làm mẩy đó, không được à, ra ngoài, ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ.” Triệu Hân Hân nói rồi nằm thẳng xuống, kéo chăn đắp kín người.

Sở Vi khẽ nheo mắt lại, nhưng cũng không làm khó cô, sau đó tắt đèn đi ra ngoài.

Chỉ có điều, sau khi về phòng, Sở Vi không ngủ lại nữa mà gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.

Anh tự nhận mình vẫn có những hiểu biết nhất định về Triệu Hân Hân, nhưng Triệu Hân Hân của hiện tại khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.

...