...
Sở Lạc Nhất bĩu môi, đá đá chân nhìn bà chị vẫn đang mải đánh răng rửa mặt của mình, “Chị sợ anh Húc Ninh sẽ bị người ta kiếm cớ để nói chứ gì?”
Sư Niệm đang rửa mặt lại ngẩng lên nhìn Sở Lạc Nhất, “Chính xác.”
Sở Lạc Nhất cũng không nói gì nữa. Dù sao thì Sở Húc Ninh cũng là tất cả của chị Sư Niệm mà.
“Thế khi nào chị về thì về thành phố A luôn à?”
“Chị sẽ về quản bộ trước, ở vài ngày rồi mới về thành phố A.” Sư Niệm muốn về dọn dẹp đồ đạc trong nhà, lâu không có người ở rồi. Hơn nữa cô cũng muốn đi hỏi thăm người bên đó, đặc biệt là mấy chị dâu có quan hệ tốt với cô.
Sau khi Sở Húc Ninh nhận được chứng nhận nhậm chức, ít nhất cô cũng không thể để quan hệ giữa anh và chiến hữu gặp vấn đề vì đám vợ bạn có được.
Sở Lạc Nhất nằm luôn lên giường, “Haiz, chắc chắn kiếp trước anh Húc Ninh thờ cúng tốt lắm, không thì làm sao kiếp này gặp chị được?”
“Chị cũng nghĩ thế.” Sư Niệm cười tít mắt đáp lại, rồi lại tiếp tục vệ sinh cá nhân.
***
Lúc này trong phòng chỉ huy, Sở Húc Ninh đang bị treo tay vẫn đang nhìn mô hình bản đồ trước mặt.
“Vợ tới một cái là ngoan ngay, đám giá cả chúng tôi nói cậu bao lần cậu cũng không chịu xử lý vết thương cho tử tế, thế mà vợ vừa đến đã nghe lời ngay rồi.” Tư lệnh chậc lưỡi cười.
Sở Húc Ninh hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn cánh tay đang treo lơ lửng của mình, hai đầu mày khẽ nhíu lại.
Hình như đúng là thế thật!
Nhưng Sở Húc Ninh cũng không định lên tiếng, vì những lúc thế này chỉ có im lặng mới là cách tốt nhất.
Lúc này anh đang thương lượng phương án tiếp theo cùng với một vị Lữ phó khác.
“Trước mắt, Cố Tử Thành đưa tiểu đội tới đây, vẫn chưa tìm được bộ chỉ huy của quân Đỏ, nhưng Sở Lạc Ninh vẫn đuổi theo tới cùng, nếu trong vòng ba ngày tới chúng ta không tìm thấy được bộ chỉ huy của họ thì có nghĩa là chúng ta đã đánh mất quyền ưu tiên lần này, bọn họ sẽ có được quyền phản kích.”
Sở Húc Ninh lên tiếng mới kéo lại được sự chú ý của mấy ông già đang hóng hớt chuyện vui kia.
“Thằng nhóc Sở Lạc Ninh kia cũng ghê gớm thật. Ai mà bị cậu ta nhắm vào rồi thì xác định khỏi chạy thoát luôn.” Tư lệnh cất tiếng, nheo mắt nhìn bản đồ, “Có cách nào khống chế được Sở Lạc Ninh, hay thu hút sự chú ý của cậu ta, dẫn cậu ta tới chỗ khác không?”
Sở Húc Ninh lắc đầu, “Cái này khó, tôi hiểu Sở Lạc Ninh, hiện tại cậu ta đang nhắm vào Cố Tử Thành, chắc chắn sẽ không rời mục tiêu. Trừ khi Cố Tử Thành là người khống chế Sở Lạc Ninh để chúng ta phải người khác đi tìm bộ tư lệnh của quân Đỏ.”
Sở Húc Ninh nói xong ngẩng lên nhìn người đang ông đang suy tính khoảng cách trên thảo nguyên, “Tần Thiếu Bach?”
Tần Thiếu Bạch ngẩng đầu, quay phắt ra nhìn Sở Húc Ninh nói: “Đừng có tìm tôi, tôi đang bận mà, bản đồ này có vấn để rồi này.”
“Này, Tần Thiếu Bạch, cậu làm tổ ở chỗ tôi mười mấy ngày rồi đấy. Cậu định chui trong này tới khi kết thúc diễn tập luôn đấy à?” Thủ trưởng tức giận hỏi.
Tần Thiếu Bạch nhíu mày, lại ngẩng lên nhìn mấy vị thủ trưởng kia, “Chủ yếu là vì tôi chưa kịp thích ứng lại thổi mà, đợt diễn tập này xem như cho tôi quan sát học hỏi đi được không?”
“Tần Thiếu Bạch, cậu đang trốn tránh điều gì hả?” Sở Húc Ninh bỗng lên tiếng.
Tần Thiếu Bạch sững ra, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, nhàn nhạt đáp lại: “Tôi trốn tránh gì chứ? Chỉ là thấy cái bản đồ này của mọi người bị sai rồi thôi, tôi vẫn đang nghĩ cách để sửa cho mọi người đây này.”
Sở Húc Ninh nheo mắt nhìn anh ta, cuối cùng đặt bút xuống kéo anh ta ra ngoài.
“Rốt cuộc cậu làm sao thế hả?” Sở Húc Ninh trầm giọng chất vấn.
“Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi, rõ ràng là nơi để diễn tập quân sự sao tự dưng lại có hổ xuất hiện, đây căn bản không phải là ngẫu nhiên.” Tần Thiếu Bạch trầm giọng đáp lại, “Sau khi chúng ta lấy được con chip kia, kết quả thì sao, đến tận giờ chúng ta cũng không biết con chip kia đang ở đâu.”
Tần Thiếu Bạch nói xong liền bị Sở Húc Ninh kéo ra xa khỏi chỗ bộ chỉ huy, “Ý cậu là sao?”
...