...
Sư Hạ Dương bước tới bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn. Bộ quân phục thắng thớm trên người anh ta chứng tỏ rằng không phải anh ta đi từ quân doanh tới đây.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn thoáng qua phía sau, chắc là muốn tới bệnh viện rồi!
Hai tên đàn ông vạm vỡ thấy có người mặc quân phục xuất hiện thì khó tránh khói có chút khiếp sợ.
Mẹ Phong Phong lại lạnh lùng buông lời chế giễu: “Thì ra cô còn có người tình khác nữa cơ đấy?”
Chân mày của Kiều Nhã Nguyễn lại càng nhíu chặt, câu vừa rồi của Sư Hạ Dương có lẽ không phải nói cho mẹ Phong Phong nghe, cũng chẳng phải nói cho Kiều Nhã Nguyễn nghe mà là nói cho người vừa mới tới nghe.
“Cậu Phong Phong, có một vài việc cậu tự mình giải quyết là được rồi, đừng nên để đến lúc cần quyết đoán thì không quyết đoán, ắt sẽ hỗn loạn đấy.” Sư Hạ Dương nói xong lại cúi đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Cô mau trở về đi. Cô và chú còn đang đợi cô về đấy.”
Kiều Nhã Nguyễn lại càng cảm thấy tò mò hơn. Sư Hạ Dương nói là cô chứ không phải bác gái, nói vậy là vô tình kéo mối quan hệ giữa mẹ cô và anh ta lại gần nhau hơn rồi.
Tại sao Sư Hạ Dương lại làm như vậy?
“Sư Hạ Dương! Đây là chuyện của tôi, không cần anh phải nhúng tay vào!” Phong Phong trầm mặt nói.
Kiều Nhã Nguyễn âm thầm liếc mắt, hoàn toàn không để ý cái người nào đó tới đây để cố tình gây sự.
“Nếu anh đã tới rồi thì không bằng vào nhà uống chén nước đi, gần đây mẹ tôi vẫn hay nhắc đến anh đấy.” Kiều Nhã Nguyễn cố ý nói như vậy khiến cái người nào đó đang bừng bừng lửa giận kia lại càng nóng giận hơn.
Sư Hạ Dương tất nhiên là nhìn ra được nhưng vẫn cố ý nói: “Thôi, hôm nay muộn rồi, qua vài ngày nữa có thời gian rảnh sẽ tới thăm cô và chú sau.”
Kiều Nhã Nguyễn biết anh ta muốn ở cùng Triệu Dương Dương cho nên sẽ không làm lỡ nhiều thời gian của anh ta nữa.
“Vậy tôi về trước đây.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi khẽ gật đầu với Sư Hạ Dương, hoàn toàn mặc kệ mụ đàn bà đang giương nanh múa vuốt sau lưng mình.
Sư Hạ Dương nhìn Kiều Nhã Nguyễn đi vào trong nhà rồi quay đầu nhìn Phong Phong: “Có lẽ vì Phong phu nhân chưa bao giờ tới thành phố A cho nên không biết về luật pháp trong nước. Tôi nghĩ cậu Phong vẫn nên nói với Phong phu nhân một câu, đừng để đến lúc thật sự vi phạm pháp luật thì khó xử lắm, cậu nói xem phải không?”
Sư Hạ Dương đang gây hấn với Phong Phong.
Tín hiệu này rất rõ ràng.
Phong Phong lập tức nhíu mày: “Anh có ý gì?”
“Tôi chẳng có ý gì cả.” Sư Hạ Dương nói rồi dứt khoát xoay người bỏ đi.
“Tiểu Phong, con đã thấy chưa? Con khốn kia chính là một con hồ ly tinh, bây giờ nó đang quyến rũ người khác đấy!” Dường như mẹ Phong Phong chộp được một nhược điểm của Kiều Nhã Nguyễn liền hưng phấn nói với con trai mình.
“Mẹ!” Phong Phong quay đầu nhìn mẹ ruột của mình, trong mắt anh ta không có bất cứ cảm xúc gì: “Đây là lần cuối cùng con gọi mẹ là mẹ!” Phong Phong nói rồi dứt khoát xoay người bỏ đi.
Mẹ Phong Phong vốn đang hưng phấn nhưng nghe thấy Phong Phong nói như vậy thì lập tức ngẩn ra, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp con trai mình vừa nói cái gì.
“Phong Phong, con nói cái gì vậy?” Mẹ Phong Phong thét lên chói tai rồi lập tức đuổi theo con trai mình: “Con vì cái con hồ ly tinh kia mà không cần mẹ nữa sao? Con có biết mẹ phải mất bao nhiêu công sức mới có thể đem cổ phần mà ba con đưa cho con hồ ly tinh kia với con trai của nó về cho con sao? Thế mà con lại...”
“Phong phu nhân.” Phong Phong quay đầu lại cắt đứt tiếng thét của Phong phu nhân: “Phong Băng mới chỉ có mười sáu tuổi. Phong phu nhân muốn làm gì còn cần tôi phải nhắc nhở sao? Phong phu nhân, tốt nhất bà đừng nên ép tôi, nếu không tôi nghĩ tôi sẽ nói cho ba tôi biết Phong Băng đã trở thành người thực vật nằm trong bệnh viện như thế nào đấy.”
Phong Phong dứt lời liền đẩy mạnh mẹ mình ra, sau đó mở cửa lên xe rồi phóng đi.
Mẹ Phong lập tức cứng đờ. Bà ta như thể bị dội nước lạnh từ trên đầu xuống, toàn thân lạnh đến phát run.
...