...
Thân thể của Thủy An Lạc khẽ run lên, bày tỏ xin thứ cho kẻ bất tài như cô không thể nhận lời khen này của anh. Cô không muốn có một ngày phải trở thành đối thủ của Sở Ninh Dực đâu, kẻ chết chắc chắn là cô mất.
“Để mọi người nghĩ rằng Triệu Dương Dương đã cầm danh sách đi, thực chất bản danh sách đó vẫn để ở cô nhi viện, giả thuyết này rất chắc chắn.” Sở Ninh Dực xoa đầu Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc lăn thẳng vào lòng Sở Ninh Dực: “Vậy có phải anh sẽ đến cô nhi viện đúng không?”
“Càng nhanh càng tốt, ít nhất chúng ta phải tìm được danh sách trước khi két bảo hiểm bị mở ra!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc gật đầu, tựa vào lòng anh rồi nhắm mắt lại: “Anh nhớ lúc đi tìm phải gọi em đấy, em cũng muốn đi xem.”
Sở Ninh Dực: “...”
Anh đang tính đi một mình.
Lúc máy bay trực thăng hạ cánh xuống thành phố A đã là nửa đêm.
An Phong Dương lái xe tới đón bọn họ.
Ba đứa nhóc còn đang ngủ, may mà An Phong Dương lái xái xe lớn nhất qua đón.
Sau khi lên xe, An Phong Dương cho xe chạy rồi mới lên tiếng: “Đã tìm được Triệu Uyển Uyển, mười giờ trưa ngày mai bọn họ sẽ đến công ty bảo hiểm mở két. Tôi đã bảo Sư Hạ Dương chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mai rồi.”
“Mười giờ sáng mai?” Sở Ninh Dực đang kéo lại ống tay áo đột nhiên dừng một chút: “Nhanh vậy sao?”
“Không sai, tôi nghĩ đám người kia không đợi nổi nữa rồi. Dù sao chuyện Con Mắt này cũng là chuyện quan trọng!” An Phong Dương nói rồi liếc mắt nhìn Sở Ninh Dực thông qua kính chiếu hậu: “Xét theo tình hình bây giờ thì có khả năng danh sách đang nằm trong két sắt.”
Thủy An Lạc dựa đầu vào vai Sở Ninh Dực ngủ gật, không nghe được An Phong Dương nói cái gì.
Sở Ninh Dực vẫn cúi đầu, nói như vậy tức là trước mười giờ sáng mai bọn họ phải có được bản danh sách.
Nó đang ở cô nhi viện? Hay là ở trong két bảo hiểm?
“Có thể đánh tráo được két bảo hiểm không?” Sở Ninh Dực nói.
An Phong Dương lắc đầu: “Triệu Dương Dương làm việc rất cẩn thận, ngoại trừ vân tay của Triệu Uyển Uyển ra thì không một ai có thể mở ra được. Hệ thống bảo hiểm của cái két đó rất mạnh, nếu như cưỡng ép mở nó ra thì toàn bộ những thứ bên trong sẽ bị axit sunfuric ăn mòn. Nếu như bản danh sách thực sự nằm trong đó thì chúng ta sẽ thất bại ngay trong gang tấc.”
Sở Ninh Dực lại nhíu mày: “Cố Minh Hạo đâu rồi?”
“Bị Phong Tứ cầm chân ở đoàn làm phim rồi, tạm thời không giãy ra được đâu.” An Phong Dương trả lời.
“Nói như vậy thì thời gian chúng ta có còn chưa đầy tám tiếng.” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng rồi trầm giọng lên tiếng.
An Phong Dương hơi dừng lại một chút, cuối cùng gật đầu.
“Trước tiên đưa bọn họ về đã, sau đó đi đến cô nhi viện Thánh Tâm.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Cô nhi viện?” An Phong Dương tăng nhanh tốc độ: “Cậu nghi ngờ nó ở đó?”
“Rất có khả năng đó.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Có thế nào cũng đều phải đánh cuợc một lần.”
An Phong Dương gật đầu: “Cơ mà đây chính là đi ăn trộm đấy.”
“Làm kẻ trộm tốt hơn, kiểu gì bọn họ cũng không ngờ được rằng thứ bọn họ muốn đang nằm ngay trong tay bọn họ, thế nhưng vẫn bị cướp đi mất.” Sở Ninh Dực nói, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một độ cong tà mị.
An Phong Dương gật đầu, nói như vậy, nếu Sở Ninh Dực có thể tìm được bản danh sách ở cô nhi viện thì quả thật quá nở mày nở mặt, chẳng khác nào vả cho cái căn cứ kia một phát thật đau.
Chiếc xe nhanh chóng đi đến nơi. Sở Ninh Dực ngồi xe lăn. Kiều Nhã Nguyễn chạy ra đón người. Cho tới khi đưa ba đứa nhỏ lên nhà rồi, tất cả lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là ba giờ sáng, tức là họ vẫn còn bảy tiếng.
“Sáng mai mặc kệ tình hình thế nào cũng phải cầm chân Cố Minh Hạo! Tuyệt đối không được để hắn rời khỏi đoàn làm phim một bước!” Sở Ninh Dực dặn dò.
Kiều Nhã Nguyễn nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu: “Tôi biết rồi!”
...