...
“Đúng rồi đúng rồi, lần trước tôi còn nhớ rõ có một kẻ theo đuổi Phong Ảnh đế, còn tự xưng là vợ của Phong Ảnh đế, cuối cùng bị đưa vào bệnh viện tâm thần luôn.”
“Đàn bà không biết xấu hổ càng ngày càng nhiều. Tuy Phong Ảnh đế cũng là chồng tôi nhưng tôi sẽ không quang minh chính đại nói linh tinh như thế đâu.”
...
Lisa nghe tiếng nghị luận chung quanh, gương mặt trong nháy mắt biến thành màu gan lợn.
“Phong Phong, anh...” Sao anh ta dám làm như thế?
“Vị tiểu thư này, mẹ của con tôi chỉ có một, cô ấy tên là Kiều Nhã Nguyễn, đây là chuyện cả thành phố A đều biết, muốn đu bám người nổi tiếng thì lần sau nhớ điều tra trước.”
Phong Phong trêu tức xong liền ôm Tiểu Sư Niệm bước đi.
Tiểu Sư Niệm nhìn Lisa làm mặt quỷ, “Cô à, mẹ cháu là bác sĩ đó. Cháu có thể giới thiệu mẹ cháu khám miễn phí cho cô!”
Gương mặt màu gan lợn của Lisa lại đỏ thêm mấy phần, không ngờ cô ta lại bị bọn họ đối xử như thế!
Sao bọn họ dám!
Lisa tức giận, nhất thời không chú ý, đôi giày cao gót cao lênh khênh bị giẫm gãy cả gót.
“Á~” Lisa chật vật ngã xuống đất, lập tức bị một đám phụ nữ vây quanh, tất cả đều nhìn cô ta chỉ trỏ.
Tiểu Sư Niệm đi xa rồi vẫn còn ngoái lại nhìn, cho đến khi nghe được trong đám người vọng đến tiếng thét chói tai suy sụp của phụ nữ mới quay đầu lại vui vẻ ôm cổ của Phong Phong.
“Ba Đẹp Trai, ba đắc tội với cô vợ mẹ ba tìm cho rồi.” Tiểu Sư Niệm chép miệng nói.
Phong Phong hơi nhướng mày, đứa nhỏ này biết hơi nhiều thì phải.
“Còn nhỏ, biết chuyện này để làm gì?” Phong Phong vỗ nhẹ lên đầu cô nhóc một cái.
“Trên tivi toàn chiếu như thế. Lúc chú cảnh vệ bận rộn sẽ bỏ cháu ở trong phòng xem tivi, mấy chuyện này cháu biết hết.” Tiểu Sư Niệm bị xem thường nên rất không hài lòng.
Phong Phong: “...”
Trẻ con bây giờ đúng là tinh quái thật.
“Ba Đẹp Trai, chúng ta đi xem phim ba đóng được không?” Tiểu Sư Niệm hưng phấn nói.
Ba Đẹp Trai, Mẹ Xinh Đẹp, cách xưng hô này khiến anh rất hài lòng.
“Được, để Ba Đẹp Trai đưa con đi xem phim.” Phong Phong ôm cô bé lên xe, đặt cô bé ngồi yên rồi mới lái xe đi.
Tiểu Sư Niệm đứng dậy từ sau ghế ngồi, ghé vào trên ghế dựa nhìn Phong Phong đang lái xe, “Ba Đẹp Trai tại sao lại chia tay với Mẹ Xinh Đẹp thế ạ?”
“Bởi vì Ba Đẹp Trai trước đây để ý linh tinh nhiều quá, khiến Mẹ Xinh Đẹp của con phải chịu ấm ức.” Chính bản thân Phong Phong cũng không tin nổi việc mình đang nói chuyện này với một đứa bé.
“Oạch, vậy ba toi rồi, Mẹ Xinh Đẹp ghét nhất là chịu ấm ức đấy.” Tiểu Sư Niệm bất đắc dĩ nói.
“Nhưng không phải con đã nói là sẽ giúp Ba Đẹp Trai rồi sao?” Phong Phong khẽ cười nói, đương nhiên anh biết cô ấy ghét nhất cái gì.
Tiểu Sư Niệm khẽ gật đầu, “Để xem biểu hiện của ba thế nào đã, nhưng mà con rất hài lòng với biểu hiện của ba khi nãy.” Tiểu Sư Niệm nói xong liền quay trở lại chỗ ngồi, bắt đầu gặm nhấm đồ ăn vặt.
Phong Phong bật cười, nếu như năm đó cô ấy không bỏ đi, có lẽ, con của bọn họ đã bằng Bánh Bao Đậu rồi.
Năm đó sao lại không có bầu chứ?
Diễn nhiều vai tổng giám đốc như vậy mà kịch bản tình một đêm ôm bầu chạy quả nhiên vẫn không thích hợp với anh.
Rạp chiếu phim mà Phong Phong đưa Tiểu Sư Niệm đến là do George bao trọn.
Trên cánh tay George vẫn còn băng vải. Thấy bọn họ tới gần, anh ta vẫy vẫy chiếc di động trong tay, “Phong Phong, một ngày cậu không lên báo là cậu liền khó chịu đúng không? Đứa bé này là ai hả? Tôi vừa mới ngủ dậy cậu đã có con riêng rồi?” George nhức đầu nói.
Phong Phong và Tiểu Sư Niệm nhìn nhau, quả nhiên...
...