Chương 2249: Rồng lớn bị giam cầm [6]


...

Thủy An Lạc nhìn mình chằm chằm bức tranh trong tay, có thể thấy con gái vẽ rất vui vẻ. Vậy có nghĩa là con bé không những không có sợ, thậm chí là còn thấy thích thú.

Sở Ninh Dực chờ điện thoại của mẹ vợ, không biết qua bao lâu, tới tận lúc thím Vu đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, Long Man Ngân mới gửi hình ảnh qua cho anh.

Sở Ninh Dực với lấy di động, anh nhìn bìa quyển sách cổ trong hình rồi lại nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc chưa từng thấy thứ này bao giờ cả.

Long Man Ngân nhanh chóng gọi video tới, Sở Ninh Dực thấy vậy liền chấp nhận cuộc gọi.

Lúc này bà đang ở trong phòng làm việc, trên bàn có mấy quyển sách cổ.

Sắc mặt Long Man Ngân không được tốt lắm, thậm chí có chút tái nhợt.

Có thể thấy được là bà đã nhìn thấy thứ gì đó khiến bản thân cảm thấy bất an.

“Trong nhật ký của bác con cũng có ghi về rồng lớn, mẹ đã tìm được gia phả nhà họ Long, bên cạnh tên của các vị tộc trưởng đều có vẽ hình rồng, nhưng mẹ lại thấy được cái này..” Long Man Ngân nói, lật tới trang cuối cùng của gia phả liền thấy một trang có vẻ khá là mới, chắc mới viết vài năm trở lại đây.

Trong màn hình cuộc gọi video bất ngờ xuất hiện tên của Thủy An Lạc, mà bên cạnh tên cô cũng vẽ một con rồng màu tím, chỉ có điều đuôi con rồng này đang bị đè nặng, hơn nữa vẻ mặt của nó còn rất dữ tợn.

Rất giống với con rồng trong ác mộng của Thủy An Lạc.

“Có ý gì?” Sở Ninh Dực nhíu mày mở miệng hỏi.

Long Man Ngân đặt gia phả xuống, “Trang này do mẹ của mẹ thêm vào trước khi lâm chung. Tông chủ Long gia đều có một con rồng thuộc về chính mình, mà rõ ràng là con rồng của Lạc Lạc đang bị người ta giam cầm.”

“Giam cầm?” Sở Ninh Dực không hiểu.

“Nếu như dựa theo lời con nói, trong giấc mơ Bánh Bao Đậu vẫn có thể chơi đùa với rồng, nhưng còn Lạc Lạc tới hơn hai mươi tuổi mới bắt đầu trông thấy, vậy thì trước đó không phải Lạc Lạc không mơ thấy mà là bởi vì rồng của con bé đang bị giam cầm.” Long Man Ngân nói, sắc mặt lại càng nhợt nhạt hơn.

Ai có thể giam cầm rồng của con gái bà?

Thủy An Lạc tựa trên ghế sofa, thân thể có chút rã rời. Cô nhìn Sở Ninh Dực với vẻ tự giễu: “Cảm giác mình như yêu quái vậy, nếu như không tìm được nó, chẳng lẽ em sẽ bị ác mộng như vậy vây khốn cả đời à?”

Sở Ninh Dực cầm lấy tay cô, “Sau khi chấm dứt chuyện này anh sẽ dẫn em đi tìm.”

“Đi đâu tìm? Em cũng không biết nó ở nơi nào nữa?” Thủy An Lạc vẫn tái nhợt ngồi tựa trên ghế.

Long Man Ngân tiếp tục lật giở những quyển sách Long Man Việt để lại, chỉ hy vọng có thể tìm được cách giải quyết trong đó.

Sở Ninh Dực ôm cô dựa lên vai mình. Tiếc là Tát Phổ Man mất mất rồi, nếu không thì họ cũng có thể tới tìm ông ấy để hỏi.

Thủy An Lạc giơ tay lên day day trán mình, “Em không sao, dù sao cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, anh không phải lo cho em đâu.” Thủy An Lạc cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình. Có lẽ bởi vì ban nãy bị tức giận nên trong đầu cô mới xuất hiện hình ảnh đó.

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ về cô, nghĩ đến cảnh cô vẫn bị ác mộng quấn lấy, trong lòng anh lại bất an.

Nếu như không tìm được, hậu quả sẽ thế nào?

Sức khỏe của cô ấy đang dần bị cơn ác mộng bòn rút sinh lực.

Nghĩ tới đây, anh không nhịn được lại cảm thấy hoảng sợ trong lòng.

Thủy An Lạc thấy thái độ khác lạ của Sở Ninh Dực liền nắm lấy cánh tay anh, hít sâu một hơi, “Em thực sự không sao cả đâu, anh đừng nên phân tâm, nhỡ anh phân tâm gặp chuyện không may, em mới tiêu đời đó.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Sở Ninh Dực vuốt tóc của cô, nhìn người trong video call, “Mẹ, không có cách nào tìm được nó sao?”

Nếu trước đây mà có người bảo Sở Ninh Dực đi tìm một con rồng, chắc Sở Ninh Dực đã đá bay người đó rồi quăng ra một câu “yêu ngôn hoặc chúng”* rồi.

Nhưng bây giờ, anh làm không được.

* Yêu ngôn hoặc chúng: yêu ma tà đạo mê hoặc lòng người.

...