Chương 984: Bình yên trước giông tố [6]


...

Sở Ninh Dực thản nhiên liếc cô một cái, sau khi Thủy An Lạc cài xong cúc áo, anh liền lùi lại một bước.

“Em ở trên này đi, để anh xuống dưới xem thế nào.” Sở Ninh Dực nói xong liền bước ra khỏi phòng.

Thủy An Lạc không hề phản đối. Nếu để Sở Ninh Dực bế cô xuống với cái tay bị thương kia thì cô có thể đoán được mẹ chồng sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn mình rồi.

“Anh lấy cho em tấm ga để em thay đã.” Trước khi anh bước ra khỏi cửa, cô đã lên tiếng.

Sở Ninh Dực đã bước đến cửa, nghe thấy Thủy An Lạc nói vậy bèn quay lại nhìn cô.

Thủy An Lạc chớp mắt, tựa như đang hỏi anh nghe không hiểu tiếng người à?

“Chỉ lấy ga thôi là được rồi, chăn thì nặng quá.” Cô nói.

Sở Ninh Dực cầm một tấm ga giường ra, đưa cho cô rồi mới đi.

Thủy An Lạc cầm lấy, cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đã từ bỏ vì chẳng bú được tí sữa nào.

“Ba con thật là lạnh lùng.” Sở tổng làm gì, lúc nào cũng là bạn bảo anh ấy làm thì anh ấy làm, nhưng lần nào cũng bị ném cho một ánh nhìn tự mình hiểu lấy, còn không nói câu nào.

Tiểu Bảo Bối cười khanh khách.

Sở Ninh Dực xuống lầu, quả nhiên trông thấy Lão Phật gia nhà anh đang ngồi trong phòng khách.

Hà Tiêu Nhiên quay đầu lại, đập vào mắt chính là cánh tay bị thương của con trai.

“Sao lại thế này?” Bà nhíu mày hỏi.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cánh tay của mình, hơi cựa cựa, “Không sao ạ, chẳng may va chạm một chút thôi.”

Hà Tiêu Nhiên rõ ràng không tin, nhưng tính con trai mình thế nào bà rất rõ ràng, cho dù bà có hỏi thêm nữa, anh đã không muốn nói thì sẽ không bao giờ chịu nói cả.

“Hôm qua sao không về ăn cơm?” Hà Tiêu Nhiên cầm lấy tay con trai xem xem, quấn băng thế này, hẳn là bị thương không nhẹ.

“Có chút chuyện ngoài ý muốn ạ.” Sở Ninh Dực nói rồi nâng cánh tay mình lên, “Mẹ đến chỉ vì chuyện này thôi à?”

Hà Tiêu Nhiên thấy dáng vẻ không muốn gặp mình của con trai liền gạt tay anh ra.

“Chuyện đi đăng ký kết hôn quan trọng như vậy sao các con cũng không nói cho gia đình một tiếng. Hôm nay nếu không phải mẹ ngăn lại thì bà con cũng tìm tới đây rồi đấy.” Hà Tiêu Nhiên nén cơn giận của mình lại nói.

“Lần đầu tiên cũng có thấy mọi người kích động như vậy đâu.” Sở Ninh Dực chép miệng, “Hơn nữa, lần đó không phải cũng báo với mọi người rồi hay sao, người không thay đổi, giấy tờ cũng chẳng khác gì mà.”

Hà Tiêu Nhiên: “...”

Thằng nhóc này sinh ra tuyệt đối là để khiến bà tức chết.

“Theo như con nói thì hôn lễ cũng không phải tổ chức nữa đúng không?” Hà Tiêu Nhiên hừ lạnh, bà sẽ không chịu thua nhanh thế đâu.

Sở Ninh Dực: “...”

Anh ho nhẹ một tiếng.

“Dù sao cũng giống lần đầu tiên kết hôn thôi, người không thay đổi, cô dâu chủ rể cũng không đổi mà.” Hà Tiêu Nhiên tiếp tục lạnh giọng nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Mẹ nói như vậy thì khó xử quá.

Sở Ninh Dực vẫn ho khan một tiếng.

“Hôn lễ lần này vẫn phải...”

“Thủy An Lạc đâu, sao còn chưa xuống?” Hà Tiêu Nhiên không để cho con mình có cơ hội mở miệng mà tiếp tục hỏi.

Sở Ninh Dực còn chưa kịp đáp lại, Hà Tiêu Nhiên đã tự bước lên lầu.

Lần này Sở Ninh Dực chỉ sờ sờ chóp mũi mình, không ngăn cản, chỉ thản nhiên nói: “Đang ở trên lầu trông cháu của mẹ đấy.”

Thủy An Lạc lúc này đang ra sức thay ga giường, bởi vì chân không thể chạm đất cho nên chỉ có thể vừa quỳ vừa thay.

Chiếc ga ướt đã bị vứt xuống đất. Tiểu Bảo Bối ngoan ngoãn đứng cạnh giường, bàn tay nhỏ xíu vịn vào thành giường nhìn mẹ mình thay ga, cái miệng bé xinh liên tục lầm bầm, không biết là đang nói gì.

...