Chương 194: Chàng trai trẻ, suy nghĩ cho kỹ vào


...

Thủy An Lạc nhếch môi hời hợt nói: "Không đâu, là cô Viên hiểu lầm rồi! Tôi với Sở tổng chỉ có quan hệ là ba và mẹ của đứa bé này thôi."

Mày Sở Ninh Dực lại cau thêm sâu, chuyện này không giống với những gì mà Kiều Nhã Nguyễn đã nói. Cô nàng nói Thủy An Lạc muốn bảo vệ lãnh thổ nhưng sao giờ Thủy An Lại lại muốn đi thế này.

Tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, sự bất an trong lòng Sở Ninh Dực cũng dâng lên.

Thủy An Lạc hất tay Sở Ninh Dực ra để đi mở cửa. Người đứng trước cửa không phải Long Man Ngân với Lạc Vân thì là ai vào đây được nữa?

Cuối cùng, Sở Ninh Dực cũng biết là mình bị cô lừa, lúc anh với Kiều Nhã Nguyễn nhắn tin với nhau thì cô cũng đã gọi cho mẹ mình xong rồi.

Long Man Ngân bước vào, vừa vào đã thấy Viên Giai Di đang ngồi trên xe lăn, cô ta lễ phép gật đầu một cái. Long Man Ngân gật đầu đáp lại rồi nhìn về phía Thủy An Lạc: "Đã sắp xếp đồ xong hết cả chưa?"

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối buồn bực nói: "Không mang theo nữa."

Sở Ninh Dực vẫn cau mày đứng đó, ánh mắt thâm trầm chiếu thẳng vào Thủy An Lạc.

Long Man Ngân gật đầu, sau đó lại nhìn Sở Ninh Dực: "Nếu Lạc Lạc đã muốn đi cùng tôi vậy khoảng thời gian này đã làm phiền cậu rồi. Lạc Lạc bảo tên của Tiểu Bảo Bối cậu đã đặt rồi nên cứ lấy tên cậu đặt là được."

Long Man Ngân nói như vậy không phải để Sở Ninh Dực yên tâm, mà là đang muốn nói cho anh biết rằng dù Thủy An Lạc có mang Tiểu Bảo Bối đi thì cũng không thay đổi được sự thật thằng bé là con trai của anh.

Sở Ninh Dực vẫn nhìn chằm chằm Thủy An Lạc làm cô cứ đứng ngồi không yên. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Sở tổng, tôi không cản trở anh với cô Viên đây đoàn tụ nữa."

Lạc Vân chỉ đứng dựa vào cạnh cửa chứ không hề bước vào. Ông lạnh lùng quan sát hết thảy mọi chuyện.

Thủy An Lạc bế con trai ra ngoài, Long Man Ngân khẽ gật đầu rồi cũng đi theo ra.

Sở Ninh Dực định chạy theo nhưng Lạc Vân đã ngăn anh lại. Ông cau mày nói: "Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không giữ được, chẳng hiểu tiếng tăm mấy năm nay của cậu lấy từ đâu ra?"

Nghĩ kỹ câu nói của Lạc Vân thì sẽ thấy ông đang oán trách anh. Dù sao thì người phụ nữ mà ông theo đuổi mãi mới mới chịu về bên ông, tất nhiên là ông muốn có thế giới riêng của hai người hơn rồi, chứ đâu phải là đeo thêm một cái bóng đèn lớn và một cái bóng đèn nhỏ thế kia. Giờ ông cũng đã thăng chức làm ông ngoại rồi đấy.

"Nếu Lạc tổng trông coi kỹ người phụ nữ của mình thì chẳng phải sẽ không có chuyện này rồi sao?"

"Chàng trai trẻ à, suy nghĩ cho kỹ vào! Đời người chẳng có mấy cái ba mươi để mà lỡ làng đâu." Ba mươi năm mà ông nói chính là quá khứ của ông và Long Man Ngân.

Sở Ninh Dực nhìn cửa thang máy đang dần đóng lại, đôi tay buông bên người siết chặt lại.

Cửa nhà vừa khép lại, Viên Giai Di liền áy náy nói: "Có phải cô Thủy hiểu nhầm gì đó rồi không?"

"Không sao, em mau về đi." Sở Ninh Dực vừa nói vừa gọi chú Sở đưa Viên Giai Di về, nhưng chính anh lại là người ra khỏi nhà trước.

Thủy An Lạc bế con trai ngồi lên xe, Tiểu Bảo Bối ngồi một lúc thì ra-da tìm ba lại bắt đầu hoạt động, ba đâu rồi? Ba của bé đâu rồi?

Quét, quét, quét mãi mà vẫn không thấy.

"Oa..." Tiểu Bảo Bối ngoạc mồm khóc toáng lên.

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nhìn con trai, mẹ con mới là người muốn khóc đây này.

Long Man Ngân đưa tay đón lấy Tiểu Bảo Bối rồi ôm vào lòng dỗ dành: "Sao thế này?

"Mẹ không thấy nó đang quét ra-da đấy à? Không quét được mục tiêu, nên tín hiệu trả về thất bại." Thủy An Lạc căm phẫn nói. Lúc cô không có mặt sao không thấy Tiểu Bảo Bối quét tìm mình chứ.

Thủy An Lạc vừa dứt lời thì dường như Tiểu Bảo Bối cảm nhận được oán khí dày đặc tỏa ra từ mẹ mình nên nấc một cái rồi... ngừng khóc luôn.

Thủy An Lạc nghiêng đầu nhìn ra ngoài, vừa hay lại trông thấy Sở Ninh Dực chạy ra. Chiếc xe lướt qua, cô lặng lẽ thu ánh mắt của mình lại.

...