...
Thủy An Lạc cảm thấy giận dữ. Cô chỉ hận không thể đem cái người nhỏ mọn này mắng từ đầu tới chân một chập cho rồi.
“Chuyển phòng bệnh thôi, tạm thời sẽ không có chuyện gì xảy ra. Những kẻ đó không dám quang minh chính đại tìm tới cửa đâu.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
Thủy An Lạc: “...”
Anh đó, sao không bảo sớm là có thể đưa người tới phòng bệnh, làm cô lãng phí hai mươi phút làm gì hả?
Sở Ninh Dực khẽ nhướng chân mày, ý muốn nói với vợ ngốc nhà mình một câu: Bản thiếu gia thích, có ý kiến?
Thủy An Lạc: Dạ không có, tùy ngài định đoạt!
Được rồi, cô không biết xấu hổ như vậy đó.
Thủy An Lạc gọi người đến rồi chuyển Lý Tử qua phòng bệnh.
Mà nhân viên vệ sinh cũng thu dọn những miếng thủy tinh vương vãi trên đất.
Bên ngoài phòng bệnh, Thủy An Lạc nhìn bác sĩ khoa ngoại giúp Lý Tử kiểm tra vết thương rồi lại nhìn Sở Ninh Dực vẫn đang đứng cạnh mình.
“Anh ấy như vậy là vì Lý Hạo sao?”
“Có lẽ là vậy.” Sở Ninh Dực nhíu mày trả lời, nếu như người làm Lý Tử bị thương thật sự là người của Viên Giai Di thì chẳng lẽ chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà cô ta đã có thể thoát thai hoán cốt rồi sao?
Trước đây làm sao cô ta có thể làm được đến như thế này?
“Nhưng chẳng phải anh nói, anh trai của anh ấy là do Viên Hải giết sao?” Thủy An Lạc dứt khoát hỏi thẳng ra nghi vấn của mình.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó kéo Thủy An Lạc ngồi xuống một băng ghế trống: “Lý Hạo là do Viên Hải giết, nhưng mà giết cậu ta là để cho ba em xem, còn mồi dẫn hỏa đến chuyện này chính là Viên Giai Di.”
“Vậy ý anh là có thể anh ấy chạy đi tìm Viên Giai Di sao?” Thảo nào sau chuyện của Viên Giai Di thì Lý Tử liền biến mất.
“Chờ cậu ta tỉnh lại rồi hỏi qua là biết.” Sở Ninh Dực cũng không nghĩ nhiều.
Đôi mắt to của Thủy An Lạc xoay xoay hai vòng, một lát sau mở miệng nói: “Viên Giai Di sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
“Đừng tự tiện loại bỏ chính mình như thế.” Sở Ninh Dực cúi đầu rồi lạnh mắt liếc cô một cái.
Thủy An Lạc cười giả lả: “Nhưng mà sao anh chẳng có chút lo lắng nào thế?”
“Chỉ là một Viên Giai Di thôi mà.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, rõ ràng anh chẳng coi Viên Giai Di ra cái thá gì.
“Không gì độc bằng lòng dạ đàn bà, anh đừng có xem thường. Một khi phụ nữ mà ác lên thì còn ghê hơn anh nghĩ đấy!” Thủy An Lạc hầm hừ nói.
Sự hận thù của Viên Giai Di đối với bọn họ chắc còn phải sâu hơn những gì họ nghĩ nhiều.
Sở Ninh Dực đưa tay vuốt tóc Thủy An Lạc: “Không phải việc của em, em cứ yên tâm chuẩn bị làm cô dâu của anh đi, sau đó ngoan ngoãn sinh công chúa nhỏ của chúng ta ra đời là được rồi.”
Thủy An Lạc tựa vào vai của anh, cô nghĩ thầm một hồi nhưng cuối cùng vẫn không hỏi thêm gì nữa.
“Chắc sư phụ sẽ không tỉnh lại ngay đâu, hay là anh cứ về trước đi, đợi anh ấy tỉnh rồi em sẽ báo cho anh biết.” Thủy An Lạc nói.
Sở Ninh Dực gật đầu, anh còn đang họp dở mà chạy lại đây cho nên hiện giờ phải chạy về họp tiếp.
Thủy An Lạc tiễn Sở Ninh Dực rời đi rồi quay lại phòng bệnh. Lúc này Lý Tử đã thay quần áo dành cho bệnh nhân, hơn nữa còn tiệt trùng vết thương xong xuôi.
Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh giường, một tay chống cằm nhìn người đang ngủ say.
Như thế này mà còn có thể ngủ được, tim của anh đúng là lớn thật.
Viên Giai Di, lại là Viên Giai Di. Cô biết ngay là cô với cô ta có mệnh xung khắc nhau mà, bất kể đi đến đâu đều có bóng dáng của cô ta.
Có điều bây giờ điểm danh lại mấy cô gái quanh quẩn bên Sở Ninh Dực, có lẽ người ngu nhất chính là Lâm Thiến Thần, bị người ta lợi dụng đến chết còn chẳng biết mình chết như thế nào. Lan Hinh cũng tạm cho là thông minh, thế nhưng đúng là cô ta vẫn không sánh bằng Viên Giai Di kia.
Đây chính xác là một đứa con dựa vào ba mà phất, ai bảo người ta một có ông ba tốt cơ chứ, để lại cho cô ta một đống người và tiền có thể dùng được thế kia mà.
...