...
Thủy An Lạc bò dậy bằng cả chân lẫn tay, cô kêu lên ai da một tiếng, sau đó ngồi chồm hỗm bên sofa.
Quả nhiên, chưa đầy ba giây sau, người đàn ông vốn đã đi được một đoạn khá xa chạy tới bên cô lần nữa, “Sao thế?”
Nhắm ngay lúc anh ngồi xuống, Thủy An Lạc bổ nhào vào lòng anh, đè nghiến anh xuống sàn. Sở Ninh Dực hít một hơi khí lạnh, nhưng vẫn bảo vệ cô thật chắc chắn, không để cho cô ngã xuống.
“Thủy An Lạc.” Sở Ninh Dực quát cô.
Thủy An Lạc nằm nhoài trên người anh, ôm chặt lấy cổ anh, đè lên cơ thể anh, “Ai bảo anh ném em xuống, anh mau nói sau này không ném em xuống nữa đi.”
“Tiên nữ bé bỏng, em nên giảm cân rồi đấy.” Hai tay Sở Ninh Dực giang ra trên mặt đất, trông anh như bị cô đè đến mức không ổn vậy.
Thủy An Lạc, “...”
“Không giảm đấy, em đè chết anh.” Thủy An Lạc nói với vẻ hung dữ, cơ thể cô còn cố tình chèn ép anh, giống như muốn đè chết anh thật vậy.
“Đừng động đậy.” Sắc mặt Sở Ninh Dực hơi thay đổi, anh túm chặt eo cô, sau đó xấu xa đẩy hông một cái, “Đổi cách đè khác nhé?”
Thủy An Lạc chớp mắt, bàn tay nhỏ lướt qua cằm anh, “Vị huynh đệ này, tối nay theo hầu bản phu nhân, bản phu nhân sẽ đè ngươi đến sung sướng.”
Sắc mặt Sở Ninh Dực thay đổi, anh đột ngột chuyển động, ôm cô bằng cả hai tay về phòng, nghiến răng nghiến lợi, “Để em xem xem hôm nay em đè anh đến sung sướng kiểu gì.”
Thủy An Lạc đã đè Sở Ninh Dực tới sung sướng như thế nào thì không tiện nói, nhưng thực tế rằng, người hôm sau không dậy nổi là Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc mỏi lưng đau chân nhìn người đàn ông vừa tắm xong. Người đàn ông này gắn động cơ lên người à, sao anh không thấy mệt vậy?
Sở Ninh Dực ngồi xuống bên giường, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, Thủy An Lạc không khỏi rụt người lại, “Hôm nay không cần đi làm nữa, anh xin nghỉ giúp em rồi.”
“Không cho phép anh đụng vào em trong một tháng nữa!” Thủy An Lạc muốn mở miệng mắng anh thật dữ dằn, nhưng ai mà ngờ được giọng cô lại khàn khàn như vậy, nghe rất tủi thân.
Sở Ninh Dực bị cô chọc cười, cúi đầu hôn thật sâu lên môi cô, “Lẽ nào đè em không đủ sướng sao?”
“Cút đi, cút đi.” Thủy An Lạc đỏ mặt, vùi đầu vào chăn.
Sở Ninh Dực lôi đầu cô ra, tránh cho cô tự vùi mình đến ngạt thở, “Hôm nay có một chương trình phỏng vấn, xong việc anh sẽ về ngay.”
“Phỏng vấn?” Thủy An Lạc khựng lại, “Trước nay anh không tham gia phỏng vấn bao giờ mà?” Ít nhất trong tất cả các tiết mục phỏng vấn của thành phố A, tuyệt đối không có ai tên là Sở Ninh Dực, chắc anh là nhân vật có tầm ảnh hưởng thường xuyên lên trang nhất mà khiêm tốn nhất, khiêm tốn tới mức “bị có tầm ảnh hưởng“.
Sắc mặt Sở Ninh Dực lạnh đi vài phần. Anh đắp lại chăn cho cô, “Ngủ đi, đợi khi nào em ngủ dậy thì anh về, chỉ là có một số câu cần đích thân anh nói ra mà thôi.”
Thủy An Lạc thực sự buồn ngủ rũ mắt. Bị anh lăn qua lộn lại cả một đêm, bây giờ không còn tí sức lực nào để nói chuyện nữa, cho nên Sở Ninh Dực nói xong, cô nhắm mắt ngủ thẳng cẳng luôn.
Sở Ninh Dực nhìn cô ngủ rồi mới đi ra ngoài. Có lẽ Mặc Lộ Túc nói đúng, là vì anh chưa từng đích thân thừa nhận tình yêu dành cho Thủy An Lạc mới khiến bao nhiêu kẻ cho rằng có thể tơ tưởng tới thứ không thuộc về mình. Lần này, anh tuyệt đối không cho phép việc đó xảy ra lần nữa.
Sở Ninh Dực đi ra cửa, ngoái đầu nhìn lại người phụ nữ đang ngủ trên giường. Anh từng nói sẽ chở che cho cô cả một đời an khang, thì chắc chắn sẽ không để cô chịu một chút xíu tủi thân nào.
...