Chương 535: Ở bên cạnh mẹ


...

Hóa ra mẹ vẫn còn quan tâm đến cô, hơn nữa còn là rất quan tâm ấy chứ.

"Mẹ, con không sao nữa rồi." Thủy An Lạc nhỏ giọng nói.

Long Man Ngân chỉ có thể xem qua những nơi mà bà có thể nhìn thấy, sau đó bà ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không vui.

Thủy An Lạc hơi hơi lui về phía sau, có vẻ như đang muốn chắn tầm mắt của Long Man Ngân hộ Sở Ninh Dực.

Long Man Ngân nhìn thấy dáng vẻ đó của con gái mình là biết ngay con bé bận tâm tới người ta nên bà cũng thôi không dò xét nữa.

"Bế con về phòng trước đi đã. Lạc Lạc đến đây, mẹ có chuyện muốn nói với con." Long Man Ngân nói rồi liền đưa Thủy An Lạc đi.

Thủy An Lạc ngoái lại nhìn Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực khẽ gật với cô.

"Sao thế, giờ con nghe lời nó còn hơn cả nghe lời mẹ rồi hả?" Long Man Ngân nhìn cái dáng vẻ đó của con gái mình không nhịn được liền lên tiếng, trong giọng nói của bà có thoáng qua một chút ghen tị.

"Còn lâu đi, mẹ, mẹ con mình đi thôi." Thủy An Lạc nói rồi vội khoác tay Long Man Ngan đi mất.

Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đi theo người hầu đến căn phòng dành cho khách đã được chuẩn bị xong xuôi từ trước, căn phòng này hình như Sở Ninh Dực đã nhìn thấy rồi thì phải, nhìn thêm vài lần nữa anh liền hiểu ra, đây chính là căn phòng mà trước kia lúc Thủy An Lạc chat video với Long Man Ngân, bà đã cố tình che đi.

"Cậu có gì cần thì có thể gọi tôi." Người hầu nói tiếng Trung.

Sở Ninh Dực gật khẽ, cậu? Thế đây coi như là nhà ngoại của vợ anh đấy à?

Bối cảnh của nhà ngoại vợ anh có hơi to đấy.

Thủy An Lạc được Long Man Ngân kéo về phòng của bà, phòng của Long Man Ngân chính là phòng tân hôn, cho nên đâu đâu cũng đỏ rực đầy không khí vui mừng, Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn bức ảnh kết hôn treo trên đầu giường, người phụ nữ trong bức ảnh đẹp như thể không phải là người của thế giới này vậy.

"Mẹ thật là xinh đẹp." Thủy An Lạc nói ra lời từ đáy lòng mình mình, thật ra ảnh cưới của ba mẹ cô cũng rất đẹp nhưng mà mẹ cô không cười đẹp như lúc này.

Long Man Ngân ôm Thủy An Lạc ngồi xuống giường, bà vuốt ve gương mặt cô, "Gương mặt bánh bao của con gái mẹ không thấy đâu nữa rồi này, dạo này con phải chịu khổ rồi."

"Xinh mà mẹ." Thủy An Lạc cúi đầu nói, sống mũi bỗng cay cay.

Long Man Ngân áp đầu Thủy An Lạc xuống vai mình, khẽ vỗ về lưng cô, "Nếu như không phải có quá nhiều điền khiến mẹ sợ hãi, sao mẹ có thể để con một mình ở lại thành phố A được chứ."

Thủy An Lạc đưa tay ôm cổ mẹ mình, hít một hơi thật sâu sau đó mới nói, "Mẹ ơi, con giết người rồi." Thủy An Lạc nói rồi cả người khẽ run lên.

"Anh con đã kể lại với mẹ rồi, con có thể bảo vệ được bản thân mình như thế mẹ rất vui." Long Man Ngân nhỏ giọng thầm thì, "Lạc Lạc, con không được có ý nghĩ hãm hại người khác, nhưng con phải có lòng đề phòng người khác, con không làm sai gì cả."

Long Man Ngân nói rồi đẩy con gái dịch ra một khoảng nhất định, sau đó mới lau nước mắt cho cô, "Lạc Lạc có muốn quay về ở với mẹ không?"

Quay về với mẹ?

Thủy An Lạc ngẩng phắt lên, lúc này cô cũng không khóc nữa, chỉ nhìn mẹ mình với ánh mắt khó hiểu.

"Mẹ..."

"Sở Ninh Dực khiến mẹ thất vọng..."

"Nhưng không liên quan đến anh ấy." Thủy An Lạc vội vàng nói, "Chuyện lần này thật sự không liên quan gì đến anh ấy đâu. Hơn nữa anh ấy vẫn luôn bảo vệ con mà mẹ, anh ấy..." Thủy An Lạc càng giải thích thì càng loạn, dường như đang sợ mẹ thật sự sẽ giữ cô lại đây.

"Con không muốn sống cùng với mẹ sao?" Long Man Ngân dịu dàng ngắt lời cô.

Thủy An Lạc ngẩng lên, vệt nước mắt vẫn còn vương trên má

Sống cùng với mẹ thì phải sống ở đây, vậy Sở Ninh Dực thì phải làm thế nào bây giờ?

"Nhưng mẹ ơi..." Cô không muốn rời xa Sở Ninh Dực, đặc biệt là sau khi trải qua sự việc lần này, khó khăn lắm cô mới xác định được tình cảm mà Sở Ninh Dực dành cho cô.

...