Chương 809: Bài học trong quá khứ [5]


...

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật. Cô quyết định về thẳng chỗ mình không thèm để ý tới anh nữa.

Đúng sáu giờ chiều, Sở Ninh Dực tới đón cô tan làm.

Lý Tử và Thủy An Lạc cùng đi ra ngoài, thế nên Sở Ninh Dực có thể thấy được cảnh cô vợ nhà mình đang cười cười nói nói đi ra cùng một người đàn ông. Cảnh này có chút gai mắt.

Thủy An Lạc trông thấy xe của Sở Ninh Dực liền vội vàng nói lời tạm biệt với Lý Tử, sau đó mở cửa trèo lên xe.

Sở Ninh Dực nhoài qua người Thủy An Lạc để nhìn Lý Tử ở bên ngoài. Lý Tử và anh đưa mắt nhìn nhau. Sau khi gật đầu chào nhau Lý Tử liền đi thẳng tới chỗ xe của mình.

Thủy An Lạc cởi balo của mình xuống, cười tít mắt nói: “Sao hôm nay anh tới sớm thế?”

“Thủy An Lạc, em có biết khi em cười nhìn xấu lắm không hả? Muốn hại anh thì thôi đi, còn ra ngoài hại người khác nữa là sao?” Sở Ninh Dực nói rồi vươn tay véo mặt cô một cái.

Không biết bắt đầu từ khi nào, sự chiếm hữu của anh lại mạnh mẽ tới mức không cho phép cô cười với cả người đàn ông khác nữa.

Có trời mới biết, nụ cười cô cô là bảo vật mà anh muốn trân trọng suốt cả cuộc đời này.

Thủy An Lạc chẳng hiểu sao vừa lên xe đã bị mắng, liền đánh giá Sở Ninh Dực một lượt: “Sở Ninh Dực, ông cậu của anh tới à?”

“Ông cậu?”

Sở Ninh Dực nhíu mày, có vẻ như đang muốn hỏi đó là cái gì?

Nhưng ngay một giây sau đó liền nghĩ tới “bà dì” họ hàng thân thiết của cô, Sở Ninh Dực liền đập thẳng lên đầu cô, “Lại muốn ăn tẩn đấy hả?”

Thủy An Lạc cười khanh khách. Sở Ninh Dực bảo chú Sở lái xe, nhìn cô gái ngả ra cánh tay mình.

“Hôm nay em gặp Viên Giai Di ở bệnh viện đấy.” Thủy An Lạc buồn bực nói.

“Sao đó thì sao?”

“Sau đó cô ta bị sư phụ của em chửi cho mất dạng. Không ngờ sư phụ của em chửi người cũng ghê gớm vậy luôn.”

“Sư phụ?”

“Chính là đàn anh của em tên Lý Tử ấy. Giờ anh ấy dẫn dắt em thì đương nhiên là sư phụ của em rồi.” Thủy An Lạc tỏ ra đương nhiên nói.

Sở Ninh Dực gật đầu, xem ra cô ở bên cạnh người sư phụ này cũng khá ổn.

Thủy An Lạc thấy anh gật đầu một cái rồi lại cúi đầu nhìn tài liệu của mình, bỗng cảm thấy hơi hụt hẫng, “Anh không hỏi anh ấy đã nói gì à?”

Chán cái anh này thật đấy.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, nhìn cô với ánh mắt thắc mắc, như đang hỏi: Sao nhất định phải hỏi?

Thủy An Lạc cúi đầu, bắt đầu nghĩ tới Bạch Dạ Hàn và những gì anh ta nói.

Một người đàn ông yêu cô, một người coi cô như em gái ruột của mình, họ có cùng một ân sư, người đó còn là ba của Viên Giai Di.

“Sao thế?” Sở Ninh Dực đặt tài liệu đang cầm trên tay xuống, cúi nhìn cô gái đang ngồi cậy cậy balo của mình.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn anh rồi lại lắc đầu, “Không sao, đang nghĩ xem tối nay thím Vu nấu món gì ngon thôi.”

“Đồ ham ăn này.” Nói rồi anh kéo cô vào lòng, định sẽ nói chuyện với cô.

Thủy An Lạc dựa vào lòng anh, khẽ hỏi: “Nếu không phải vì chỉ huy sai lầm trong trận hỏa hoạn năm ấy, có phải anh vẫn sẽ ở lại quân đội không?”

Sở Ninh Dực cau mày, cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: “Sao tự dưng em lại hỏi chuyện này?”

Thủy An Lạc có thể cảm nhận được cơ thể của Sở Ninh Dực có chút căng lên sau khi nghe thấy câu hỏi này. Ngay cả chú Sở đang ngồi phía trước cũng không khỏi có chút căng thẳng.

Vì có rất ít người, thậm chí là chẳng có ai dám nhắc đến vấn đề này trước mặt Sở Ninh Dực.

...