...
Rắn dẫn đường tổng cộng có ba con, toàn thân đỏ rực, vừa hay giúp bọn họ có thể nhìn rõ trong đêm tối.
Mà bây giờ, ba con rắn dẫn đường đều bò trở lại, chứng minh phía trước có nguy hiểm, nguy hiểm đến từ thiên nhiên.
Sở Ninh Dực tiếp tục siết chặt tay mình, cảnh giác nhìn xung quanh.
Rắn dẫn đường là do con người nuôi nấng, cho nên nguy hiểm mà nó có thể nhận biết chính là mối nguy mà con người khó có thể đối mặt.
Thủy An Lạc ngẩng đầu, nhìn ánh mắt sắc bén của Sở Ninh Dực, không khỏi sợ hãi trong lòng: “Sao thế?”
“Rắn dẫn đường quay đầu lại, là gặp phải cường địch.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói, mà đây cũng chính là điều anh muốn, cho nên anh liền kéo Thủy An Lạc lùi về phía sau một chút.
Long Nhược Sơ nheo mắt lại rồi khẽ phất tay, sai mọi người mở đèn pin.
“Cẩn thận nhìn đường dưới chân, qua phía trước là an toàn rồi.” Long Nhược Sơ trầm giọng nói, bấm ngón tay tính toán gì đó.
“Đúng là đạo sĩ già.” Thủy An Lạc bĩu môi nói.
Sở Ninh Dực tì trán lên trán cô, cười khẽ nói: “Không sợ à?”
“Có anh ở đây, còn lâu em mới sợ.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói, “Anh Sở nhà em là vạn năng.”
Bởi vì có đèn pin, cho nên con đường bụi gai trong nháy mắt sáng hơn rất nhiều.
Đôi mắt to lộ ra ngoài của Thủy An Lạc đảo quanh một vòng, chậm rãi đi theo.
Khi tầm mắt của Thủy An Lạc dõi đến một gốc cây ở phía trước, toàn thân nó có màu xanh ngọc, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy những chiếc lá cây mang hình sừng rồng.
Thủy An Lạc đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Tắt đi, tắt đi, mau tắt đèn pin đi, đừng đánh thức rắn kim hoa.”
Sau tiếng thét của Thủy An Lạc, Long Nhược Sơ không nói gì, cũng không có ai dám tắt đèn.
“Xè...”
“Xong rồi.” Thủy An Lạc cẩn thận nuốt nước miếng lui về phía sau, nhìn con rắn kim hoa đột nhiên bò ra từ bụi cỏ.
Tốc độ của con rắn kia cực nhanh, tấn công trực tiếp nguồn sáng gần nó nhất. Người nọ hoàn toàn không kịp phản kháng, đã bị rắn kim hoa cắn vào cổ.
May thay Bạch Dạ Hàn nhanh tay dùng dao phóng về phía rắn kim hoa, găm trên thân cây cách đó không xa.
“Tắt đèn.” Long Nhược Sơ nhíu mày nói.
“Đó là cái gì?” Sở Ninh Dực không ngờ vợ mình biết nhiều thứ như vậy.
Thủy An Lạc vẫn cẩn thận nhìn xuống chân, rồi kề tai Sở Ninh Dực nhỏ giọng nói, “Anh có nhớ hồi trước em từng kể với anh, thầy bảo em bên dưới cây Long Lân có một loại rắn kịch độc. Em vừa nhìn thấy cây Long Lân kia, giống hệt như bức vẽ của thầy. Con rắn kia thích ánh sáng mạnh, sẽ tấn công nơi nào có ánh sáng mạnh.” Thủy An Lạc nói, còn cẩn thận nhìn bốn phía, “Chắc chúng ta đã tiến vào khu vực cây Long Lân rồi, nhập cư trái phép nào có đơn giản như vậy?”
Câu nói sau cùng, Thủy An Lạc tuyệt đối là căm giận mà thốt lên. Tất cả là do bà ngoại cô, cứ khăng khăng “nhập cư trái phép” thế này làm gì không biết?
“Khu vực cây Long lân? Không phải loài cây này đã tuyệt chủng rồi à?”
“Có quỷ mới biết sao ở đây lại nhiều như vậy?” Thủy An Lạc nói, lòng bàn tay nắm lấy tay Sở Ninh Dực cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
“Cây Long Lân?” Long Nhược Sơ hơi nheo mắt, nhìn bốn phía, có vẻ như muốn hái một ít mang theo, “Thật không ngờ, thứ ta tìm kiếm bao nhiêu năm qua lại ở chỗ này?”
“Bà đừng tìm đường chết nữa, bây giờ lập tức theo đường cũ lui về, nhập cư trái phép mà đơn giản như vậy? Người làm hộ chiếu đều hít khí trời để sống à.” Thủy An Lạc cả tiếng kêu lên. Người vừa bị cắn lúc nãy đã ngã xuống. Thủy An Lạc nhìn là biết không thể cứu chữa được nữa rồi.
Sở Ninh Dực không thể không nói, tế bào hài hước của vợ anh rất tốt, bây giờ còn có hơi sức đi lo hộ chiếu cho người ta.
“Tôi nói bà hay, thầy tôi từng ghi chép lại, bị loài rắn kim hoa này cắn, có huyết thanh cũng không cứu được bà, trong vòng một phút sẽ mất mạng.” Thủy An Lạc nói, còn kéo Sở Ninh Dực lui trở về, “Nếu bà cảm thấy mình là rồng thật thì bà cứ đi mà so tài với bọn chúng. Dù sao cũng không ai cản bà lại đâu.”
...