Chương 3210: Kẻ địch của diêm vương mặt lạnh [3]


...

Rõ ràng Dương Giai đã chạm phải giới hạn cuối cùng của Sư Niệm.

Nếu như trước đây cô ta và Sở Húc Ninh có gì với nhau, có lẽ cô vẫn sẽ hơi kiêng kị, không dám làm gì Dương Giai. Nhưng hiện tại, Sở Húc Ninh là của một mình cô, vậy cô cũng đã đủ lý do để tìm người phụ nữ kia nói chuyện cho rõ ràng rồi.

Lúc này trong bệnh viện, Dương Giai đang cố gắng thuyết phục lãnh đạo cho mình được quay trở lại địa điểm diễn tập quân sự.

“Đồng chí Dương Giai, hiện tại cô đang bị thương, nhiệm vụ của cô là dưỡng thương cho tốt.”

“Trên người tôi chỉ có vết thương nhỏ. Người bị thương thật sự là Sở Húc Ninh, sao các ngài vẫn có thể để anh ấy tiếp tục tham gia diễn tập chứ?” Dương Giai lớn tiếng hỏi.

“Đồng chí Dương Giai, chú ý giọng điệu của cô. Sau khi sau núi bị đóng, là cô tự chạy lên núi, khi ấy Lữ đoàn trưởng Sở vì muốn cứu cô nên mới gặp nguy hiểm đấy.”

Dương Giai sững lại, bàn tay bên dưới lớp chắn siết chặt lại.

Tại sao lúc đó cô ta lại vào núi?

Vì khi ấy mà vào núi, Sở Húc Ninh mới đi cứu cô ta, mới..

“Thiếu tá Dương.” Dương Giai còn chưa biết phản bác lại thế nào, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, Sư Niệm bước vào nhìn người phụ nữ trên giường.

“Sao cô lại ở đây?” Dương Giai nhìn thấy Sư Niệm, nhất thời bật thốt ra, giọng điệu đó như thể Sư Niệm đáng ra không nên xuất hiện ở đấy vậy.

Giờ này ngoài trời đã tối đen như mực, cũng sắp nửa đêm rồi.

“Tôi chỉ đến xem xem người phụ nữ khiến chồng tôi bị thương là ai thôi, không ngờ lại là cô đấy?” Sư Niệm chậc lưỡi, liếc nhìn lãnh đạo, sau đó lại nhìn Dương Giai, “Sao nào, vẫn còn muốn tới nơi diễn tập à, sau đó lại muốn để người khác chăm lo cho cô vì bị thương Cô là nằm vùng do quần Đỏ phái tới hả?”

Sư Niệm nói xong, các lãnh đạo đều cúi đầu im lặng. Cô gái này nói chuyện thật sắc bén, khiến người ta không thể nào cãi lại nổi.

“Cô nói linh tinh cái gì thế hả, là chiến sĩ thì phải ra chiến trường, nếu nói thế thì cô mới là người của quân Đỏ ấy, dù sao thì Sư Hạ Dương cũng là ba cô còn gì.” Dương Giai lớn tiếng cãi lại.

“Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng.” Sư Niệm cười tủm tỉm nói, “Thiếu tá Dương, có những lời tốt nhất là cô đừng nói ra, nói ra chỉ khiến người ta cảm thấy xấu hổ thôi.” Sư Niệm từ hai tay xuống giường, “Một chiến sĩ mà không biết cái gì mình nên làm, cái gì mình không nên làm, chỉ muốn lợi dụng lợi thế của thân phận để đạt được

mục đích cá nhân, quân nhân như vậy cũng xứng được gọi là quân nhân sao hả? Tôi xin cô, đừng có bôi nhọ hai chữ “quân nhân” này nữa được không?” Sư Niệm nói xong lại đứng thẳng dậy.

Mặt Dương Giai lúc này đã tái mét.

“Đây là địa điểm diễn tập quan trọng, một người ngoài như cô đến đây làm gì?” Dương Giai gắt lại cô.

“Không có gì, dù sao thì tôi cũng là trinh sát của quân Đỏ mà, không đến đây thì sao mà thăm dò tin tức được?” Sư Niệm dùng câu cô ta vừa nói để chặn họng cô ta lại. Nhìn vẻ mặt tái dại của cô ta, trong lòng Sư Niệm vui sướng không thôi.

“Thưa các lãnh đạo, thời gian không còn sớm nữa, mọi người mau về nghỉ đi, để tôi chăm sóc Thiếu tá Dương cho ạ.” Sư Niệm quay lại mỉm cười nhìn lãnh đạo nói.

Người đứng đầu nghe vậy liền gật đầu, “Vậy làm phiền cổ rồi, đúng là không còn sớm nữa thật, để tôi sai người gọi Sở Húc Ninh tới sắp xếp nơi ở cho cô.”

“Làm phiền ngài rồi ạ.” Sư Niệm cười đáp.

“Thủ trưởng, hiện tại đang trong thời kỳ diễn tập, Sở Húc Ninh vẫn còn đang...”

“Ôi, là ai vừa nói Sở Húc Ninh bị thương, không thể lên tiền tuyến được ấy nhỉ?” Sư Niệm bỗng lên tiếng, ngoảnh lại nhìn Dương Giai, “Dương Giai, có phải cô đang nhầm lẫn gì đó rồi không, tôi mới là vợ của Sở Húc Ninh, cô "tận chức tận trách đóng vai vợ anh ấy như vậy không cảm thấy đỏ mặt hả?”

...