Chương 1362: Sở tổng hẹp hòi [5]


...

Sở Ninh Dực: “...”

Cái thằng nhóc thối này lại muốn tranh giành với anh rồi.

Lúc hầu hạ nó thì nó còn nghĩ đến mình có một người ba, còn bây giờ ba gì gì đó cũng chỉ là mây bay thôi.

Mà mặc kệ nói thế nào thì đây cũng là tổ tông nhà anh.

Hai mẹ con ở trên giường nháo nhào một hồi mới đứng dậy. Lúc Tiểu Bảo Bối đứng dậy còn không chịu yên, cứ đòi trèo lên lưng bắt ba cõng bằng được.

Sở Ninh Dực cõng Tiểu Bảo Bối đứng dậy. Thủy An Lạc vội vàng đứng dậy theo để đỡ lấy con trai.

“Không sao đâu.” Sở Ninh Dực nói, bàn tay to cũng giữ chắc Tiểu Bảo Bối: “Em đi rửa mặt trước đi. Anh đi xuống xem thím Vu đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong chưa.”

“Cơm cơm, cơm cơm...” Tiểu Bảo Bối nhoài lên vai Sở Ninh Dực hò hét.

“Con đúng là đồ tham ăn.” Sở Ninh Dực nói rồi vòng tay kéo Tiểu Bảo Bối ra trước người, sau đó bế con trai ra ngoài.

Thủy An Lạc rửa mặt xong đi xuống nhà thì thấy hai ba con đang vừa đấu võ mồm vừa ăn. Cũng không biết Sở Ninh Dực mắc phải cái tật xấu gì mà cứ nhất định phải đấu võ mồm với thằng nhóc xấu xa còn chưa biết nói kia.

Thủy An Lạc đi tới rồi ngồi xuống, Tiểu Bảo Bối lập tức cười toe toét gọi mẹ.

“Những bệnh nhân bị thương được đưa tới bệnh viện ngày hôm qua sẽ còn tiếp tục tăng nữa sao?” Thủy An Lạc có chút không yên lòng mà hỏi.

“Có lẽ là vậy.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt trả lời: “Ăn cơm trước đi đã.”

“Hình như em đã nói với anh rồi, một khi phụ nữ đã bị dồn ép thì còn kinh khủng hơn những gì anh tưởng tượng được đấy, may mà cô ta còn chưa giết người.” Thủy An Lạc lắc lắc đầu nói.

Sở Ninh Dực gắp đồ ăn cho cô: “Giết người cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”

“Vậy các anh mặc kệ sao?” Thủy An Lạc khiếp sợ.

“Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Em không cần xen vào.” Sở Ninh Dực nói rồi lại bị Tiểu Bảo Bối kháng nghị, nhóc còn chưa ăn no mà.

Thủy An Lạc cắn cắn đũa nghĩ một hồi, lát sau liền nói: “Chẳng lẽ tụi anh có kế hoạch gì à?”

Thủy An Lạc luôn cảm thấy bọn họ có tính toán gì đó, chỉ là nhất định không chịu nói cho cô biết mà thôi.

“Được rồi, nếu anh không muốn nói cho em biết thì cứ đi bí mật bày mưu lập kế với tình nhân bé nhỏ của anh đi. Ngay cả đi gặp Viên Giai Di mà tình nhân của anh cũng phải theo cơ mà.” Thủy An Lạc thở dài nói.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên, hơi nhướng mày: “Em biết anh ra ngoài?”

“Biết chứ, em còn biết Anh Xinh Trai còn bám theo anh ra ngoài luôn cơ! Em bảo em với chị Mân Hinh chính là chướng ngại giữa hai người!” Thủy An Lạc vừa mới nói xong thì cũng bị Sở Ninh Dực dứt khoát đá cho một cái.

Sở Ninh Dực đá xong liền đặt đũa xuống đứng dậy, nói: “Ngứa đòn.”

Thủy An Lạc bĩu môi nhìn Sở Ninh Dực đang đi vào nhà vệ sinh: “Vợ chỉ có một thôi, đá cho tàn phế thì làm sao bây giờ?”

“Bản thiếu gia nuôi, còn chưa đến mức không nuôi nổi một đứa tàn phế như em!”

“Xì, ý đồ xấu xa đã lộ rồi! Đá em thành tàn phế rồi anh với Anh Xinh Trai có thể bên nhau chứ gì!” Thủy An Lạc hừ một tiếng.

Sở Ninh Dực bước ra khỏi nhà tắm rồi đi tới phía sau Thủy An Lạc, một tay của anh chống lên bàn còn một tay đặt lên vai của cô, sau đó hôn lên mặt cô: “Cả ngày cứ nghĩ linh ta linh tinh, không sợ cái cái đầu này không đủ chỗ chứa sao.”

Thủy An Lạc cắn đũa ngẩng đầu nhìn người đang ngồi lại vào bàn: “Hôm qua anh đi gặp Viên Giai Di, chắc chọc cô ta tức điên lên rồi đúng không.”

“Ai mà biết.” Sở Ninh Dực nói rồi nhìn Tiểu Bảo Bối đang ngọ ngoạy trong ghế ăn của nhóc. Anh bế con trai ra rồi đặt nhóc xuống đất, để nhóc tự chơi lấy.

“Quả nhiên tiền nhiệm cũng chỉ là pháo hôi mà thôi.” Thủy An Lạc cảm khái.

“Thế nào, em thương cảm cho cô ta à?” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

“Thương cảm?” Thủy An Lạc trợn mắt nghĩ về cái từ này sau đó lại cười tủm tỉm cười một cách xấu xa: “Anh đoán xem~”

...