...
Tiểu Quỷ Quỷ như sợ mẹ không tin, còn cố ý vỗ hai bàn tay nhỏ xíu, nói cho mẹ biết mình đang nói thật.
Sở Lạc Nhất xoa xoa cái đầu nhỏ của con trai, cuối cùng cũng hiểu những lời mà Sư Niệm nói, sẽ có một người khiến bạn cam tâm tình nguyện đi làm những chuyện mà mình không thích.
Người này, chính là con trai cô.
Gần xế chiều, đối diện cũng có một người vợ quân nhân tới, đó là vợ của một vị Đoàn trưởng ở đây, dắt theo một cô con gái chín tuổi, là người thứ hai về đây ở sau Sở Lạc Nhất.
Đó là một chị gái người miền Nam rất nhiệt tình, mang theo không ít đặc sản, sắp xếp xong mọi thứ liền kéo con gái mình đi gõ cửa tặng đồ.
Sở Lạc Nhất và Tiểu Quỷ Quỷ đờ ra nhìn chị gái kia khuân đồ tiến vào, còn liên tục phải nói: “Thôi, thôi không cần đầu chị ạ, đủ rồi đủ rồi.” Dù sao cô cũng đâu biết nấu cơm.
“Có ít hải sản thôi ấy mà, không đáng bao nhiêu tiền đâu, chị mang nhiều thịt lợn hấp lên lắm, lão Mã cũng không nói với chị là mọi người còn chưa tới, để hỏng cũng phí, không phiền phức gì đâu, hâm lại là ăn được rồi, cả cái cá hun khói này nữa, cho con ăn nóng đi nhé.”
Chị gái kia nói xong, đặt xuống bàn đúng mười cái túi. Sở Lạc Nhất thậm chí còn hoài nghi tủ lạnh của cô không chỗ mà để nữa.
Cô bé con trông rất xinh xắn, lúc này đang nhìn Tiểu Quỷ Quỷ, “Cô ơi, em ấy đáng yêu quá.”
Sở Lạc Nhất củi đầu nhìn con trai vẫn đang ôm đùi mình, vỗ nhẹ lên người nhóc: “Chào chị đi.”
“Chào chị.” Tiểu Quỷ Quỷ lảnh lót gọi, trong chốc lát đã vui vẻ đi chơi cùng người ta.
Sở Lạc Nhất thấy con trai đi chơi rồi mới mời chị gái kia ngồi xuống, sau đó vội vàng đi rót nước.
Chị gái kia rất hoạt ngôn, ngồi hơn một tiếng, Sở Lạc Nhất chưa nói được mấy câu, chị ta đi rồi cô mới kịp thở ra, cuộc sống của một người vợ quân nhân chính thức bắt đầu.
Nhưng mấy thứ trên bàn này biết cất thế nào đây?
Sở Lạc Nhất nhìn con trai. Tiểu Quỷ Quỷ mở to hai mắt của mình. Nhóc cũng không biết, nhìn nhóc làm chi?
Sở Lạc Nhất cầm lấy di động, chụp lại, theo bản năng gửi cho Cố Tỉ Thành, hỏi làm sao bây giờ?
Gửi xong lại cảm thấy mình ngớ ngẩn, Cố Tỉ Thành còn đang ở giữa rừng sâu núi thẳm, cho nên cô lại gọi video call cho Sở Ninh Dực.
Lúc Sở Ninh Dực mô tả cho con gái nói thế nào nên để tủ lạnh, thứ nào nên ướp lạnh đột nhiên có chút hối hận. Đứa con gái anh nâng niu cứ thế đi sống đời vợ quân nhân, một người đến cả cơm cũng không biết nấu lại còn phải chăm sóc một đứa trẻ, liệu đó có phải lựa chọn chính xác không?
“Ba, cái này đun thế nào? Con có nên mua cái lò vi sóng không, hay là dùng bếp gas luôn?” Sở Lạc Nhất nói, còn đang loanh quanh trong phòng bếp tìm thứ gì đó đun được, định làm một bữa cải thiện cho con trai vào buổi tối.
“Không được thì về nhà đi, ba mẹ còn không nuôi được con hay sao?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Sở Lạc Nhất ngây ngốc nở nụ cười, có điều quay về thì không thể.
“Ba phải tin con gái ba chứ, con làm được.” Sở Lạc Nhất cười tít mắt mở miệng nói, quay lại nhìn Tiểu Quỷ Quỷ đang nằm bò trên ghế, tâm trạng tốt hơn đôi chút.
“Ba, Tống Kha định tới thành phố J à?” Sở Lạc Nhất nghiêm túc mở miệng hỏi.
Sở Ninh Dực hơi khựng lại một chút, sau đó mở miệng nói: “Lòng háo thắng của Tổng Kha rất mạnh, thứ này một khi bánh chướng sẽ trở thành một loại dục vọng khống chế với chuyện thắng bại. Ba khuyên các con không nên đối chọi trực diện với cậu ta”
“Vâng, con còn tưởng ba sẽ tự mình giải quyết cơ?” Sở Lạc Nhất khẽ nói một câu.
Đầu bên kia...
“Alo, alo, ba...”
Sở Lạc Nhất khó tin kêu lên, lại cúp điện thoại của cô rồi!
...