...
Người bước vào không phải ai khác chình là cô em họ của cô.
Trước đây Tân Nhạc sẽ coi như cô ta không tồn tại, thế nhưng hôm nay cô đang khó chịu cho nên người khác cũng đừng hòng sống bình yên được.
“Cậu, chị, anh rể, mợ!” Liễu Đường quen đường quen nẻo bước vào, hoàn toàn không có ý thức rằng cô ta chỉ là một người ngoài: “Hình như hôm nay sắc mặt của anh rể không được tốt lắm, anh không được khỏe ạ?”
“Liễu Đường! Cô đã đủ chưa?” Tân Nhạc đột nhiên lên tiếng, giọng điệu ác liệt đến mức chính cô cũng phải giật mình.
Càng không cần nói đến Liễu Đường đang liều mạng muốn tới gần Mặc Lộ Túc.
“Chị! Chị phát điên cái gì thế hả?” Đột nhiên bị mắng như vậy khiến Liễu Đường cảm thấy không vui: “Anh rể xem chị của em kìa, tính tình xấu thế không biết!” Liễu Đường vừa nói vừa tỏ vẻ đáng thương nhìn Mặc Lộ Túc.
Mặc Lộ Túc coi như không thấy, đi qua đỡ Tân Nhạc: “Em muốn ăn cái gì thì để anh làm cho em, em về phòng nghỉ ngơi một lát trước đi.”
Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc, đôi mắt đỏ lên.
“Anh rể! Sao anh có thể nuông chiều chị của em như vậy được chứ? Anh không biết chứ lần trước chị ấy bị người ra bỏ rơi cũng là vì tính tình quá xấu đó!”
“Liễu Đường! Cháu nói bậy bạ cái gì đấy hả?” Ba Tân Nhạc tức giận mắng.
“Cháu đâu có nói sai chứ! Ai chẳng biết chị ấy đã ly dị rồi, mà đã ly hôn rồi thì cậu cũng đâu biết mặt chồng trước của chị ấy là ai đâu! Nói không chừng vì chị ấy không biết tự kiềm chế đấy. Cậu à, cậu không thể vì chị ấy là con gái của cậu mà đi lừa gạt anh rể như thế được!”
“Tôi chính là chồng trước của cô ấy!” Mặc Lộ Túc đỡ lấy thân thể đã tức đến phát run của Tân Nhạc rồi thản nhiên nói.
Vẻ mặt của Liễu Đường lập tức như thể cô ta vừa nuốt phải một con ruồi, nhìn Mặc Lộ Túc một cách khiếp sợ. Sao chẳng có ai nói cho cô ta biết rằng Mặc Lộ Túc chính là chồng trước của chị họ cô ta vậy hả.
“Anh rể! Em không phải là...”
“Cô có ý gì đều không liên quan tới tôi.” Giọng điệu của Mặc Lộ Túc vẫn lạnh lùng như cũ.
“Anh rể! Trước đây anh không đối xử với em như vậy mà.” Liễu Đường tỏ vẻ đáng thương nói. Cái giọng điệu kia của cô ta rõ ràng đang ám chỉ Tân Nhạc đã nói gì đó về cô ta với Mặc Lộ Túc sau lưng cô ta.
Tân Nhạc cười khẩy, con nhỏ này mắc chứng ảo tưởng bị hại đấy hả?
“Liễu Đường, người cần da mặt, cây cần vỏ, hôm nay cô cũng đừng chê tôi nói chuyện khó nghe! Hơn một tháng trời tôi không nói gì thì cô nghĩ tất cả mọi người đều ngu sao? Cô đang nghĩ gì, ai trong chúng tôi cũng biết cả! Tôi và Lộ Túc cũng rất rõ ràng, ba mẹ tôi lại càng rõ ràng rành mạch hơn! Chúng tôi đã định giữ lại chút mặt mũi cho cô nhưng chính cô lại càng ngày càng không biết xấu hổ!” Tân Nhạc trầm giọng nói, sau đó đẩy tay của Mặc Lộ Túc ra rồi đi qua.
“Chị! Chị đang nói hươu nói vượn cái gì thế? Em suy nghĩ cái gì chứ? Em đến nhà cậu mình chơi thì có làm sao? Chị việc gì phải bôi nhọ em như thế?” Liễu Đường lớn tiếng kêu la, cứ như thể cô ta oan uổng lắm: “Anh rể, anh thấy chưa! Đây chính là chị họ em ấy, tâm hồn của chị ấy đen đúa như thế đấy!”
“Lẽ nào những gì cô ấy nói không phải là thật sao?” Thanh âm của Mặc Lộ Túc vẫn bình thản như trước.
“Tâm hồn của tôi đen đúa?” Tân Nhạc đột nhiên bật cười thật to, sự bực bội trong lòng dường như dâng lên toàn bộ vào lúc này: “Liễu Đường! Để tôi nói cho cô biết cô đang nghĩ gì nhé! Có phải cô đang chờ Mặc Lộ Túc đúng không? Chờ anh ấy bỏ rơi tôi rồi mời cô thế chỗ của tôi, đây chẳng phải là những gì cô đang nghĩ hay sao? Cô với mẹ cô trước đây quanh năm suốt tháng chẳng buồn đến nhà tôi lấy một lần! Thế mà tháng này bị làm sao thế, đột nhiên cảm thấy quan hệ với ba tôi tốt lên rồi à? Cho nên cả ngày lẫn đêm đều phải chường cái mặt của cô ra?!”
“Chị! Chị...” Liễu Đường không tin nổi vào tai mình, cô ta lùi về sau một bước.
“Tôi làm sao? Trước đây tôi không nói gì, ba mẹ tôi không nói gì cho nên khiến nhà mấy người cảm thấy gia đình tôi rất dễ bắt nạt có đúng không? Bây giờ thì ngay cả người đàn ông của tôi mà cô cũng muốn cướp hả?” Tân Nhạc nói, âm lượng cũng tăng thêm vài phần.
...