Chương 579: Bị sở tổng nhà Mày đá rồi à?


...

Chú Sở lái xe chậm lại vì Tiểu Bảo Bối đang ngủ.

"Thiếu gia, không chờ thiếu phu nhân thật ạ?" Chú Sở không nhịn được mà hỏi, có vẻ như ông đã chuẩn bị đỗ lại bất cứ lúc nào.

Sở Ninh Dực một tay ôm người của Tiểu Bảo Bối, một tay đỡ lấy đầu của cậu nhóc, ngẩng lên nhìn cô gái vẫn đứng yên đó qua gương chiếu hậu.

"Không cần, tôi muốn xem thử xem, trong lòng cô ấy tôi quan trọng hơn hay là quá khứ đó quan trọng hơn." Sở Ninh Dực lên tiếng.

Chú Sở thoáng sững lại, rồi ngay sau đó liền hiểu ra ý của thiếu gia nhà mình.

Vậy nên ông cũng không nói gì nữa.

Thủy An Lạc cứ đứng bất động ở đó, mãi đến khi có một cơn gió nhẹ thổi đến thổi qua mặt cô mới sực tỉnh. Sau đó Thủy An Lạc liền đi về phía bến xe bus.

***

Vì Kiều Nhã Nguyễn đang bị thương nên cô nhờ Tân Nhạc mua cơm tối về cho mình.

Kiều Nhã Nguyễn vừa đọc sách vừa lẩm bẩm cảm ơn, nhưng lại chẳng có ý định ăn luôn.

Tân Nhạc ngồi xuống ăn cơm trước, ngẩng lên nhìn Kiều Nhã Nguyễn một cái, "Lúc tôi lên có nghe chuyện Phong Ảnh đế đã rời khỏi trường rồi đấy."

Kiều Nhã Nguyễn ruột để ngoài da, không thèm để ý nói: "Càng tốt." Đỡ phiền.

"Tức là không dạy ở đây nữa đó." Tân Nhạc nghiêm túc nói.

Ớ...

Lần này Kiều Nhã Nguyễn mới sực tỉnh ngẩng lên nhìn Tân Nhạc, "Ai bảo với bà thế?"

"Lúc về ký túc thì thấy mọi người nói thế, thấy bảo anh ta đã nói với bên phía nhà trường rồi, ngôi sao nổi tiếng quả thực không thích hợp để làm giảng viên, bởi vì sự chú ý của sinh viên sẽ không tập trung vào nội dung học." Tân Nhạc lại một lần nữa lên tiếng giải thích.

Kiều Nhã Nguyễn ngẩn ra, rồi lại thẫn thờ quay lại với quyển sách.

Đi cũng tốt, hắn đi rồi thế giới của cô mới yên tĩnh được.

"Bà ăn cơm đi chứ, nguội hết cả rồi kìa." Tân Nhạc vừa ăn vừa nói.

"Ừ ừ ăn đây." Kiều Nhã Nguyễn nói rồi vứt quyển sách sang một bên, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều về thứ vừa vụt lên trong đầu nữa.

Kiều Nhã Nguyễn vừa mới ngồi xuống, cửa phòng ký túc liền bị mở ra, Thủy An Lạc mệt mỏi bước vào, ngồi phịch xuống, cằm tì ra bàn, "Để lại cho tao một ít."

"Mày làm sao thế, bị Sở tổng nhà mày đá rồi à?" Kiều Nhã Nguyễn bê hộp cơm của mình đến bên cạnh giường Thủy An Lạc, nhìn cô nàng đang nằm bò ra bàn.

Thủy An Lạc nhăn mặt, mắt lờ đờ nhìn cô.

"Bị đá rồi."

"Chậc chậc chậc, với cái chỉ số thông minh thế này thì cũng chỉ có nước bị đá thôi." Kiều Nhã Nguyễn nói, nhét miếng sườn trong hộp cơm của mình vào miệng cô.

Thủy An Lạc cắn một cái, gặm gặm mấy miếng, "Mày không sao chứ? Vết thương sao rồi?"

"Bị thương ngoài da thôi, không sao đâu." Kiều Nhã Nguyễn không để tâm lắm nói, "Cái con Ngụy Viên Viên đó là cái quái gì thế, bị điên đấy à?"

"Có trời mới biết nó bị cái khỉ gì. Hồi trước nó toàn bám váy Thủy An Kiều tới gây phiền phức cho tao thôi." Thủy An Lạc liệng cục xương vào thùng rác, ngẩng lên nhìn Kiều Nhã Nguyễn, "Trên đường về ký túc tao có nghe thấy mọi người bàn tán gì ấy, tên điên kia đi rồi à?"

"Thì đấy, là thế đấy." Kiều Nhã Nguyễn ngồi trên giường, vừa ăn vừa nói, "Không ra canteen mà lấy cơm đi, bây giờ ra vẫn còn kịp đấy."

"Không đi đâu, lười lắm." Thủy An Lạc nói rồi cầm đôi đũa của Kiều Nhã Nguyễn lên ăn luôn phần cơm của cô, vừa ăn vừa nói: "Hôm nay lúc đàn anh đưa mày về không nói gì cả à?"

"Còn có thể nói gì được đây?" Kiều Nhã Nguyễn hừ một cái, nói xong lại quay sang nhìn Thủy An Lạc đang nửa sống nửa chết nằm bò ra bàn, "Ai đá mày thế? Sở tổng hả?"

"Ngoài anh ấy ra thì còn ai vào đây được nữa?" Thủy An Lạc cười lạnh. Cô đứng ở đó mãi mới hiểu, Sở Ninh Dực lúc nào cũng cấm cô đi gặp đàn anh, điện thoại thì không cho nghe, tự nhiên lại bảo cô đi gặp anh ấy, mấu chốt ở chỗ có thèm nói cho cô biết địa điểm đâu.

Anh ấy đang đùa với cô chắc?

Chẳng qua anh ấy chỉ muốn biết, đối với cô thì quá khứ hay anh là quan trọng hơn thôi?

Thích thế chứ gì, cô cứ không nói đấy!

...