...
Thay thế cô?
Sư Niệm khẽ nhướng mày, nhìn người phụ nữ xuất hiện trước cửa Sở Thị.
Chẳng trách chị Tám hỏi cô bao giờ mới về. Người ta đã đánh tới tận cửa rồi, lẽ nào cô còn làm con rùa rụt cổ sao?
Sư Niệm cầm lấy điện thoại, gọi vào số của chị Tám.
“Tổ tông nhà tôi ơi, cuối cùng em cũng gọi lại cho chị rồi, rốt cuộc bao giờ em mới về thế?” Chị Tám vội vàng hỏi.
“Mai em về, phải gặp ba mẹ của Sở Húc Ninh.” Sư Niệm nói, nhìn tin tức trên màn hình tivi đã thay đổi, “Cổ Nguyệt ký hợp đồng với Sở Thị rồi à?”
“Đúng vậy, sáng nay chị cũng mới nhận được tin tức, bộ phim đó chị vẫn định xin về cho em.” Chị Tám tức giận nói, “Nhưng em lại nói năm nay không nhận phim, như thế không phải là bị người ta giành mất ngay trước mắt sao?”
“Cô ta thích đóng thì cứ để cô ta đóng đi.” Sư Niệm nói, như thế cũng tốt, ít nhất có thể khống chế cô ta trong phạm vi có thể thao túng.
“Sao em lại rộng lượng thế chứ?” Chị Tám kêu ầm lên.
“Em vốn đã không định đóng, vai nữ chính này cũng không xác định giao cho em, sao có thể coi là em rộng lượng được?” Sư Niệm tươi cười, “Em chỉ thấy tò mò, là ai ký hợp đồng cho cô ta diễn vai nữ chính thế?”
“Chị nghe nói là do biên kịch chọn.” Chị Tám nói rồi bước ra khỏi phòng làm việc, ra ngoài hít thở không khí trong lành.
“Vậy thì không có gì để nói, phim do người ta nghĩ ra, vai nữ chính đương nhiên do người ta quyết định thôi.” Sư Niệm nói, “Chị Tám, nửa năm tới em thực sự không muốn nhận phim gì nữa, chị cứ để em nghỉ ngơi đi, nha, đi dẫn dắt bé gái khác đi.”
Chị Tám thở dài, “Cuối cùng chị cũng phát hiện ra, em chỉ cần có Sở Húc Ninh là đã thỏa mãn rồi.”
“Đúng thế.” Sư Niệm nói mà không sợ chị Tám tức đến chết, “Chị nóng lòng mong em về là vì chuyện này à?”
“Vị trí hàng đầu của em sắp khó bảo toàn rồi.” Chị Tám tức giận quát lên, con bé không biết phấn đấu này.
“Cái đó thì khó nói lắm.” Sư Niệm bật cười chế giễu, “Không sao đâu, mai em về nhé.”
Chị Tám biết cô hiện tại không có tâm trạng nào để quay phim, một lòng một dạ hướng về người đàn ông kia, cho nên chị Tám cũng không làm khó cô.
“Vậy chuyện kiện cáo thì sao?”
“Anh ta thích kiện thì cứ để anh ta kiện, cho anh ta một cơ hội để làm nóng tên tuổi.” Sư Niệm không hề để tâm, dường như chuyện này vốn không liên quan gì tới cô.
“Tại sao em lại bình tĩnh như thế chứ?”
“Em không bình tĩnh thì anh ta sẽ không kiện nữa à?” Sư Niệm nói rồi tiện tay tắt luôn tivi, “Em không sao, em đi ngủ một lát đây, buồn ngủ quá.” Sư Niệm nói xong ngắt luôn điện thoại, chui vào phòng ngủ.
Chị Tám alo hai tiếng, bên kia đã ngắt điện thoại thật.
“Chị Tám.”
Sau khi chị Tám cúp máy, người tiếp đón Cổ Nguyệt dẫn Cổ Nguyệt tới, “Chị Tám, đây là cô Cổ, tạm thời chị sẽ phụ trách vấn đề sinh hoạt của cô ấy ở thành phố A nhé.”
Chị Tám ngẩng đầu nhìn Cổ Nguyệt đang đứng cạnh người tiếp đón mà mỉm cười. Cuối cùng chị cũng hiểu tại sao ban đầu Sư Niệm nói người nên đề phòng là Cổ Nguyệt.
“Tôi bận lắm.” Chị Tám nói xong, đi vụt qua người họ.
“Chị Tám...” Người đó gọi với theo rồi quay sang nhìn Cổ Nguyệt với vẻ ngượng nghịu, “Cô Cổ, ngại quá, gần đây tâm trạng chị Tám không tốt lắm.”
“Tôi hiểu mà, chuyện tin tức tôi cũng xem rồi.” Cổ Nguyệt nói với vẻ thông cảm, “Không cần sắp xếp nhân viên riêng cho tôi đâu, tôi dẫn theo trợ lý mà.”
“Cô Cổ quả nhiên dịu dàng y như lời đồn, vậy để tôi sắp xếp chỗ ăn ở cho cô nhé.”
“Vâng.” Cổ Nguyệt nói xong, đi theo người tiếp đón, ánh mắt cô ta cứ mải đánh giá tập đoàn Sở Thị.
...