...
Số lượng người tham gia cuộc thi bệnh tim toàn thế giới do nước Mỹ tổ chức lớn hơn Thủy An Lạc nghĩ rất nhiều.
Nghe nói cuộc thi này do một mình Lawrence bỏ tiền đầu tư, nói cách khác đây chỉ là sự kiện tư nhân nhưng tiền thưởng cao đến mức khiến người ta líu lưỡi.
Nếu như có thể chiến thắng thì chẳng khác nào có thể nổi danh trên trường quốc tế, dù sao người tham dự cũng toàn thiên tài cả.
Ngày thi thứ nhất là thi viết, tất cả mọi người không giao lưu với nhau quá nhiều, chỉ có vài người quen biết là có trao đổi với nhau một chút sau khi thi xong.
Đáng tiếc, tiếng Anh đối với Thủy An Lạc là một tai họa cho nên ngoại trừ Janis thì không ai có thể trò chuyện với cô được, cho dù có thì cũng cần nhờ Janis phiên dịch hộ.
Vòng sát hạch đầu tiên, Thủy An Lạc nhìn đề thi bằng tiếng Trung được đặc biệt soạn ra cho cô liền thầm nghĩ ngài Lawrence quả nhiên là cẩn thận tỉ mỉ. Nhưng khi nhìn thấy các câu hỏi, cô lại sửng sốt không thôi.
Mấy câu hỏi này đa phần Y học hiện đại đều chưa từng đề cập đến, nhưng mà cô lại biết. Thủy An Lạc nhanh chóng lật qua toàn bộ đề thi một lần, mấy câu hỏi này cô đều biết cả.
Đây là những vấn đề trong quyển sổ đầu tiên của chú Hạng cho cô. Thủy An Lạc nhìn câu hỏi mà tim đập thình thịch, thế nhưng vẫn bình tĩnh từ từ trả lời.
Biết đáp án nhưng đưa ra câu trả lời sai so với việc không biết đáp án mà trả lời sai là hai việc hoàn toàn khác nhau, cho nên Thủy An Lạc làm bài thi rất từ tốn.
Chú Hạng đã từng nói, mấy cái này không được phép để bất cứ ai biết.
Thế nhưng tại sao Lawrence lại biết được?
Ông ta muốn dùng đề thi này để chứng minh cái gì?
Thời gian thi viết là ba tiếng, từ chín giờ sáng kéo dài liên tục đến mười hai giờ trưa.
Lúc ra ngoài, sắc mặt Thủy An Lạc cũng đã có chút tái nhợt.
Janis thi ở phòng ngay bên cạnh, cũng đi ra cùng lúc với cô.
“Ôi này, ba tôi ra đề thật quá xảo quyệt, tôi hoàn toàn không biết Y học hiện đại còn có mấy cái đó đâu nhé.” Janis ôm trán mình kêu lên.
Thủy An Lạc cong môi cười rồi chỉ chỉ mình, “Nhìn tôi đây này, tôi hoàn toàn chả hiểu cái gì hết. Tôi thấy vòng sau tôi không cần phải thi nữa đâu, có thể cuốn gói về nước luôn được rồi.” Thủy An Lạc nhún vai nói.
Janis nghịch ngợm nháy mắt một cái với Thủy An Lạc: “Có người nói người chấm bài là ba tôi đấy, hay là tôi...”
“Anh muốn đi cửa sau đấy à?” Thủy An Lạc cười nói.
“No, no, no, rõ ràng cái này là cửa trước mà?” Janis cũng cười nói rồi đi cùng Thủy An Lạc ra ngoài.
“Tôi cũng muốn biết ngài Lawrence nghĩ ra mấy câu hỏi này kiểu gì, tôi chưa bao giờ thấy nó cả.” Thủy An Lạc nói rất vô tội.
“Đúng thế.” Janis đưa tay lên sờ gáy của mình: “Tôi phải về hỏi ba tôi mới được, đến lúc đó sẽ nhắn tin cho cô biết.” Janis nghịch ngợm nói.
“Tiếng Trung của anh sắp tốt hơn cả tôi rồi đấy anh có biết không hả?” Thủy An Lạc thở dài, đáng tiếc là trình độ tiếng Anh của cô vẫn trước sau như một. Hết cách, ai bảo cô chỉ vừa nhìn thấy tiếng Anh là đã buồn ngủ chứ.
“Bó tay thôi, An, tiếng Anh của cô thật sự quá bi đát. Đến giờ cô cũng chỉ nghe hiểu được đúng từ “no” mà thôi!” Janis nói rất vô tội, dường như ý của anh ta là: Tôi đều là vì cô mà khổ luyện tiếng Trung đó.
Có người qua đây nói gì đó với Janis. Thủy An Lạc thấy anh ta dùng tiếng Anh nói chuyện lưu loát với người nọ liền đưa tay kéo áo Janis một cái, sau đó chỉ chỉ bên ngoài, ý bảo cô đi trước.
Janis gật đầu tỏ ý đã biết.
Thủy An Lạc xoay người đi ra ngoài. Sở Ninh Dực đang chờ cô ngoài cửa.
Đã là trai đẹp thì có đi đâu trên thế giới này vẫn cứ là trai đẹp, Thủy An Lạc thấy mấy cô gái to gan lớn mật vây quanh Sở Ninh Dực thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
...